LẠC BÓNG NHÂN DUYÊN

Chương 2



Lạ thật, hắn rõ ràng mặc y phục của tiểu sa di, nhưng lại búi tóc, hóa ra là một đệ tử tục gia. Quần áo của hắn cũng bị ướt, dính sát vào người, trông vô cùng nhếch nhác.

Tiểu sa di lấy chuỗi Phật châu trên cổ tay đeo lên tay ta, dùng khăn lau sạch bùn đất trên mặt ta, dịu dàng bảo ta đừng sợ.

Bà vú của mẫu thân đi tìm, thấy vậy thì kinh hãi ôm ta lên, vội vàng cảm tạ rồi rời đi.

Sau này, mẫu thân dò hỏi nhiều nơi, mới biết người cứu ta chính là Tạ tam lang nhà họ Tạ.

Nghe nói, khi Tạ tam lang chào đời, trên trời xuất hiện dị tượng. Một vị tu sĩ đi ngang qua nói rằng khi mười chín tuổi, hắn sẽ gặp đại kiếp nạn.

Ban đầu Tạ gia không tin, nhưng những lời tu sĩ ấy nói sau này đều lần lượt ứng nghiệm.

Lão phu nhân Tạ gia hoảng hốt, vội đưa Tạ Thận Chi khi còn nhỏ đến chùa, nhờ cao tăng chăm sóc. Còn mời cao nhân chỉ điểm, truyền dạy võ nghệ, hy vọng hắn có thể hóa dữ thành lành.

Ta vốn không tin những điều đó.

Sáu bảy tuổi, làm sao đọc nổi kinh Phật?

Nhưng đây lại là chuyện của Tạ tam lang.

Những năm tháng mà các cô nương khác thả diều, đuổi bướm, thì ta ngày ngày ngâm mình trong Phật đường.

Ta quỳ trước Phật dập đầu ba ngàn lần, chỉ cầu cho Tạ tam lang một đời bình an.

Năm Tạ Thận Chi mười hai tuổi, hắn được Tạ gia đón về, cũng chính ngày hôm ấy, Thái hậu ban chỉ, tứ hôn cho Tô gia và Tạ gia.

Mẫu thân không vui, cảm thấy nữ nhi của mình bị ràng buộc cả đời quá sớm.

Nhưng ta thì mừng rỡ vô cùng.

Trên đời này, nữ tử nào có thể tùy ý chọn người mình muốn gả chứ?

Vậy mà ta lại may mắn như thế.

Tạ Thận Chi luyện võ, từng nói rằng sau này khi chí lớn hoàn thành, đất nước thái bình, hắn muốn cùng người trong lòng rong ruổi khắp non sông.

Hắn hy vọng thê tử của mình biết cưỡi ngựa.

Thực ra, nữ nhi nhà họ Tô hoàn toàn không cần học những điều đó.

Trong kinh thành, hiếm có tiểu thư nào chịu đi học cưỡi ngựa.

Tay ta chai sần vì dây cương, chân bị cọ xát đến trầy xước chảy máu.

Vì học cưỡi ngựa, ta thậm chí bị ngã gãy chân.

Nghe nói hắn thích nữ tử kiên cường, ta liền nhẫn nhịn, không rơi một giọt nước mắt, chỉ có bà vú chăm sóc ta là khóc hết một thau nước mắt.

Chuỗi Phật châu mà Tạ Thận Chi tặng ta từng bị đứt một lần.

Đứt ngay trong phiên chợ, giữa dòng người đông đúc.

Ta cúi người tìm kiếm trong đám đông hỗn loạn, váy trắng bị dính bẩn không còn nhận ra màu sắc, tay bị giẫm đến rách da chảy máu.

Bà vú thấy tình hình không ổn, lập tức ôm ta trở về phủ.

Sau đó, ta từng quay lại tìm, nhưng chuỗi Phật châu mười tám hạt, ta chỉ tìm lại được mười hai.

Ta đánh mất món quà duy nhất mà ân nhân cứu mạng tặng, mẫu thân thấy ta quá đau lòng, liền sai người tìm sáu hạt khác giống như thế.

Nhìn thì không khác gì, người ngoài không phân biệt được, nhưng ta chỉ cần liếc qua là nhận ra sự khác biệt.

Những chuyện này, ta vốn định đợi đêm động phòng hoa chúc sẽ kể cho Tạ Thận Chi nghe.

Đáng tiếc, đó chỉ là chuyện của ngày xưa.

4

Mẫu thân nghe ta đổi ý, kinh ngạc đến mức làm rơi chén trà.

"Con sao có thể gả cho hắn? Đại lang nhà họ Tạ… hắn đâu phải người được chọn?"

Không trách mẫu thân phản ứng như vậy.

Tạ đại lang Tạ Vọng Chi nổi danh máu lạnh, sắc đá.

Hắn là chỉ huy của Cẩm Y Vệ, thân cận với thiên tử, nắm quyền tuần tra và trấn áp, lại quản lý cả ngục Cẩm Y.

Mà ngục Cẩm Y, chính là nơi đáng sợ hơn cả cái chết, là địa ngục của trần gian và hắn là Diêm Vương sống.

Người bị Cẩm Y Vệ để mắt tới, không tránh được mất một lớp da, chưa từng ai thoát ra mà còn nguyên vẹn.

Triều đình ai nấy đều kiêng dè hắn ba phần.

Nhiều năm qua, Tạ Vọng Chi không lấy vợ. Từng có nữ tử cố ý hắt nước vào người hắn để tìm cớ gần gũi, nhưng còn chưa chạm được vào người hắn đã bị hắn vặn gãy tay.

Kinh thành chưa từng thấy hắn liếc nhìn cô nương nào, cũng không đặt chân đến chốn phong nguyệt. Có tin đồn rằng, Tạ đại lang vốn không gần gũi nữ sắc.

Hắn lớn hơn ta mười tuổi, khi ta còn tập viết, hắn đã làm chấn động cả kinh thành bằng những vụ bắt bớ.

Do đó, ngay từ đầu, chẳng ai nghĩ tới hôn sự này.

Mẫu thân bất chấp tất cả, nhìn thẳng vào mắt ta.

"Vân nhi, con nói thật cho ta biết, có phải Tạ tam lang nói gì với con không? Bao năm qua con đã làm những gì ta đều biết. Nếu hắn dám làm gì tổn thương con, ta nhất định không tha cho hắn!"

Ta nắm lấy tay mẫu thân.

"Tạ Thận Chi không nói gì, là con tự nghĩ thông suốt. Hắn thực sự có ân cứu mạng con, nhưng chúng con hữu duyên vô phận, lòng hắn không đặt ở con. Nếu con ép gả, sau này không tránh khỏi vợ chồng xa cách. Huống hồ…"

Ta quay sang nhìn phụ thân.

"Huống hồ, thành thân với Tạ Vọng Chi, đối với Tô gia chúng ta cũng rất có lợi."

Có lẽ ánh mắt ta quá kiên định. Sau một hồi trầm mặc, phụ thân chậm rãi nói:

"Con chắc chắn rồi chứ?"

"Quyết định rồi, không đổi ý."

Ta cứ nghĩ hôn sự này còn bị trì hoãn, nhưng Thái hậu đột ngột lâm bệnh nặng. Thánh thượng muốn làm Thái hậu vui lòng, liền nhớ đến chuyện hỷ sự năm xưa bà ban, sau buổi triều chính đã đặc biệt nói với phụ thân ta và lão thái gia nhà họ Tạ.

Nửa tháng sau, Tạ gia mang sính lễ đến Tô gia.

Lễ vật của Tạ gia vô cùng đồ sộ, tổng cộng sáu mươi tư rương, bày đầy tiền sảnh, thậm chí còn tràn sang hậu viện.

Đám nha hoàn trong viện của ta vui mừng khôn xiết.

"Sáu mươi tư rương là sinh lễ cao nhất, tiểu thư, Tạ đại nhân thật sự coi trọng người đấy!"

Ta nhìn khắp căn phòng ngập tràn sắc đỏ, trong lòng hiểu rõ, giữa ta và Tạ Vọng Chi chỉ là giao tình nhạt nhòa, chẳng qua là vì thánh chỉ ban hôn, hai bên buộc phải giữ thể diện mà thôi.

Ta chỉ tò mò, không biết cuối cùng Tạ Thận Chi đã nói gì với đại ca của hắn.

Hôn kỳ định vào ba tháng sau.

Từ đó, ta không gặp lại Tạ tam lang nữa.

Nghe nói, hai huynh trưởng của Thôi Tam Nương, không nhịn được ngứa tay, lại ra ngoài đánh bạc, còn lấy danh nghĩa của Tạ Thận Chi. Các sòng bạc cũng không làm khó họ, chỉ đem giấy nợ, gióng trống khua chiêng nhét vào miệng con sư tử đá trước cửa Tạ phủ.

Chuyện này cuối cùng giải quyết ra sao, ta không rõ. Chỉ biết rằng tiệm canh mì sợi của Thôi Tam Nương không còn mở cửa nữa.

Tạ Thận Chi tìm cho nàng một biệt viện để ở, ngày ba bữa có người hầu hạ.

Ta vừa nghe liền cảm thấy không ổn.

Ta và Thôi Tam Nương chỉ gặp nhau một lần, nhưng ấn tượng đầu tiên nàng để lại là việc nàng nói về tiền thuê mặt bằng của cửa tiệm.

Rõ ràng nàng là người kiêu ngạo, rất để ý đến những lời đồn rằng nàng bám víu Tạ tam lang.

Nếu thực sự trở thành một "chim hoàng yến" đúng như lời đồn, e rằng giữa nàng và Tạ tam lang sẽ nảy sinh mâu thuẫn.

Nhưng những chuyện này đã chẳng còn liên quan đến ta nữa.

Ta bắt tay vào may vá áo cưới.

Thời tiết dần ấm lên, tiểu thư nhà họ Tống, Tống Nhược Tích, bạn từ thuở nhỏ của ta, sắp đến sinh thần. Nàng hẹn ta đến tiệm trang sức ở thành Nam để chọn vài món phụ kiện.

Không chỉ mẫu thân mà ngay cả Tống Nhược Tích cũng rất tò mò khi ta quay đầu đồng ý hôn sự với Tạ Vọng Chi.

Con gái đích tôn nhà họ Tô thành thân với đại lang nhà họ Tạ, tuy cũng là người nhà họ Tạ, nhưng xưa nay lời đồn khắp nơi đều nói rằng Tô gia đã chọn Tạ tam lang.

Trên đường đi, Tống Nhược Tích mấy lần muốn nói lại thôi, ánh mắt cứ liếc về phía ta. Ta thấy nàng kìm nén vất vả, không nhịn được nói:

"Muốn hỏi gì cứ hỏi đi."

Quả nhiên, nàng hỏi đúng vấn đề.

Ta nên trả lời thế nào đây?

Nói rằng Tạ Thận Chi không yêu ta, nếu ta gả cho hắn, chỉ là tự hành hạ bản thân.

Hay nói rằng quyền thế của Tạ Vọng Chi trong triều vượt trội, ta gả cho hắn, sẽ đem lại lợi ích lớn cho nhà họ Tô.

Nghĩ một lúc, ta bèn nói dối:

"Thật không giấu gì, ta ngưỡng mộ đại lang nhà họ Tạ đã lâu."

Đúng lúc đó, một toán Cẩm Y Vệ đang điều tra án vụ phi ngựa lướt qua. Người dẫn đầu cưỡi ngựa ô, áo thêu hoa văn phi ngư, ngang lưng đeo một thanh đao Tú Xuân Hàn, khuôn mặt lạnh lùng, ánh mắt thờ ơ.

Chính là hắn.

Ta á khẩu, tim chợt lỡ một nhịp.

Tống Nhược Tích dường như không nhìn rõ người vừa phi ngựa qua là ai. Bụi bay mịt mù, nàng che mũi khẽ ho vài tiếng, nhỏ giọng than phiền:

"Tốt lành gì đâu, lại gặp đám Diêm Vương sống này. Không biết lần này họ lại đi tịch thu tài sản nhà ai."

Nói rồi, nàng nhớ lại chuyện vừa nãy, ánh mắt rực sáng nhìn ta.

"Ngươi ngưỡng mộ đại lang nhà họ Tạ? Sao ta lại không biết chuyện này nhỉ? Từ khi nào thế?"

Ta đảo mắt lên trời, đầu óc trống rỗng nghĩ ra một lời nói dối:

"…Từ tiệc Trung thu năm ngoái của Hoàng hậu."

"Ơ, đại lang nhà họ Tạ cũng đến sao? Ta nhớ Tạ đại nhân trước nay chưa từng tham gia mấy sự kiện đó mà?"

Ta đành khẳng định gượng gạo:

"Có chứ, chỉ là ngươi quên rồi thôi."

5

Tháng tư đầu xuân, ta và Tạ đại lang thành thân.

Hôn sự rất long trọng. Nói không tiếc nuối thì không đúng, nhưng cũng chẳng thể quá mơ mộng.

Dù sao, ta đã nghĩ đến ngày này trong suốt bao năm.

Khi mẫu thân chải tóc cho ta, trong khoảnh khắc ngẩn ngơ, ta nghĩ liệu có một thế giới khác, nơi không có Thôi Tam Nương, ta và Tạ Thận Chi sẽ cùng nhau bạc đầu giai lão hay không.

Tiếng pháo nổ đinh tai nhức óc, khói pháo mịt mù, người người náo nhiệt.

Trước khi lên kiệu hoa, ta không cẩn thận đá vào cột cửa, suýt chút nữa ngã. Bỗng một bàn tay vươn ra, rất nhanh đỡ lấy ta.

Ta nhìn sang bên cạnh, qua lớp khăn voan đỏ, chỉ thấy thấp thoáng một bóng dáng mờ nhạt.

Ta khẽ nói lời cảm tạ, nhưng xung quanh quá ồn ào, không biết người ấy có nghe thấy hay không.

Tạ Vọng Chi là con thứ, mẫu thân hắn đã qua đời từ lâu. Trong số các huynh đệ, hắn là trưởng nam, lại đảm nhận chức vụ trọng yếu trong triều, nên đã sớm dọn ra ở riêng.

Chương trước Chương tiếp
Loading...