LẠC BÓNG NHÂN DUYÊN

Chương 3



Nhưng thành thân rồi, cũng không thể thiếu chuyện về nhà chính nhận họ hàng, dâng trà cho lão thái gia.

Lớp khăn voan được xốc lên, đầu tiên hiện ra đôi môi mỏng, lướt qua sống mũi cao. Ta ngẩng đầu, không ngờ bắt gặp ánh mắt của Tạ Vọng Chi.

Thực ra, ta đã gặp hắn nhiều lần, nhưng hầu hết đều là lúc hắn bước đi vội vã, ngang hông đeo đao. Ta chỉ có thể liếc nhìn thoáng qua, chưa từng có cơ hội nhìn gần như vậy.

Tạ Thận Chi mang vẻ ngoài lạnh nhạt.

Còn Tạ Vọng Chi, dù có ba phần giống hắn, lại sở hữu đôi mày mắt sắc bén hơn nhiều. Có lẽ bởi những năm dài tháng thẳng làm Cẩm Y Vệ, chìm đắm trong máu tanh.

Tiếng cười đùa xung quanh càng lớn, mặt ta bất giác đỏ bừng, ta ngượng ngùng cười với hắn. Hắn ngẩn người, rồi từ từ cũng đáp lại bằng một nụ cười. Sát khí giữa đôi mày tan biến như mây khói.

Hôn lễ lớn, người đến dự rất đông, ta nghe có khách hít một hơi trầm trồ, thầm khen ngợi tân nương mỹ lệ.

Con gái đích tôn nhà họ Tô, từ nhỏ đã được nuông chiều, khí chất đoan trang, ngay cả so với các công chúa trong hoàng thành cũng không hề thua kém. Ngày đại hôn, dĩ nhiên phải là người rực rỡ nhất.

Tạ Vọng Chi dẫn ta, lần lượt gặp mặt các thân tộc nhà họ Tạ. Ta theo sát, sau hắn nửa bước, chỉ cần quay người là có thể chạm tới.

Đã lâu lắm rồi, ta mới được gặp lại Tạ Thận Chi.

Tạ tam lang, dù đứng giữa đám đông, vẫn nổi bật như một quân tử thanh nhã, khiến người ta nhận ra ngay lập tức.

Xung quanh những kẻ tò mò bỗng im bặt trong giây lát.

Chuyện giữa ta và Tạ Thận Chi, kinh thành đôi lúc vẫn rộ lên lời đồn, tất cả đều dồn ánh mắt về phía ta, nghĩ rằng ta sẽ bối rối.

Bọn họ đã đánh giá thấp ta.

Dù sao đi nữa, từ nay về sau, ta và Tạ Vọng Chi sẽ chung sống dưới một mái nhà, làm sao có thể để người ta nhìn thấy một chút trò cười nào lúc này?

Ta giữ nụ cười nhạt trên môi, hành lễ với Tạ Thận Chi. Lễ nghĩa chu toàn, chẳng khác nào lần đầu gặp mặt.

"Tam đệ."

Sắc mặt của Tạ Thận Chi không được tốt, chẳng có lấy nụ cười. Nhưng ngẫm lại, hắn vốn chẳng phải người hay cười.

Hắn gọi ta:

"Đại tẩu."

Không biết từ lúc nào, Tạ Vọng Chi đã nắm lấy tay ta. Ta càng nắm chặt hơn.

Từ đó, giữa ta và Tạ tam lang, chẳng còn gì liên quan.

6

Cuộc sống sau hôn nhân với Tạ Vọng Chi rất bình lặng.

Hắn bận rộn công việc, hiếm khi ở nhà.

Mọi chuyện lớn nhỏ trong phủ đều giao cho ta quán xuyến. Những việc ta không chắc chắn, hỏi ý kiến hắn, hắn chỉ nói:

"Cứ làm theo ý nàng là được."

Ngày hắn vắng nhà, ta thuận tay gieo vài hạt giống xuống đất. Khi hắn trở về, cả một mảnh đất đầy cây hướng dương đã vươn mình đón gió, màu vàng tươi non nổi bật giữa tiết xuân đầy sức sống.

Từ đó về sau, mỗi lần ra ngoài công tác, hắn đều mang về một túi gấm nhỏ, bên trong là hạt giống hoa từ khắp nơi. Thổ nhưỡng kinh thành khác biệt, không phải loại nào cũng trồng được. Nhưng ta cố gắng chăm sóc, để cả mùa xuân sau, vườn sẽ ngập tràn hoa lá, leo đầy lên giàn.

Chúng ta chưa bao giờ viên phòng.

Ta không biết liệu đây có phải là lời đồn "hắn không gần nữ sắc" được chứng thực, hay vì một nguyên do khác.

Ta mơ hồ cảm nhận được, có lẽ hắn biết chuyện giữa ta và Tạ tam lang. Dẫu ta nói đã buông bỏ, liệu người khác tin được mấy phần?

Nhưng nếu Tạ Vọng Chi không nhắc, ta cũng chẳng thể mở lời.

Tạ Vọng Chi là người rất cảnh giác, chuyện cá nhân thường không để hạ nhân đụng vào.

Một lần, hắn phải đến ngoại thành lo công việc. Trạm dịch cách đó mười dặm, chuyến đi cũng không lâu, nhưng vẫn cần chuẩn bị hành lý.

Ta đứng bên nhìn hắn thu dọn y phục, cuối cùng không nhịn được, cầm một chiếc ô đưa cho hắn, nói:

"Mang theo đi. Hai ngày nữa trời sẽ mưa."

Hắn ngẩng đầu, thoáng ngạc nhiên nhìn ta, rồi nhận lấy chiếc ô.

Hai ngày sau, trời quả nhiên đổ mưa lớn không báo trước. Khi hắn trở về, kể rằng đám thuộc hạ bị ướt như chuột lột, cuối cùng phải tá túc dưới mái hiên của một nhà nông dân.

"Sao nàng biết sẽ mưa?"

Ta cười nhìn hắn, đáp:

"Chàng đoán xem?"

Hắn nhìn ta, ánh mắt thoáng qua chút tò mò dò xét.

Đêm ấy, trước khi ngủ, ta ngâm mình trong bồn nước nóng, gọi nha hoàn pha thêm nước nguội vì nước quá nóng.

Bóng dáng của Tạ Vọng Chi thoáng hiện sau bình phong.

"Nàng có vết thương cũ, nên dùng nước nóng để xua hàn khí."

Ta chưa từng gặp nam nhân nào trong lúc tắm, giật mình co người xuống nước.

Nước nóng đến mức khiến ta muốn nhảy ra ngoài, nhưng lại không dám lập tức đứng lên.

Giữa lúc hỗn loạn, dường như nghe thấy tiếng cười khẽ của hắn. Ngẩng đầu nhìn lại, phía sau bình phong đã trống không, hắn đã rời đi.

Từ đó về sau, nước tắm mỗi tối luôn hơi nóng, nhưng không còn bỏng rát như lần đầu.

Cuối tháng chín, Tạ Vọng Chi bị thương nặng.

Hắn được thuộc hạ cõng về, thái y trong cung tới xem, nói rằng nếu vết thương sâu thêm hai phân, đã tổn thương đến phổi. May thay, mạng hắn lớn.

Trong phòng nồng nặc mùi máu, ta chuyển hai chậu hoa nhài đặt bên cửa sổ. Sợ hắn sốt cao giữa đêm, ta thức canh suốt cả đêm.

Khi Tạ Vọng Chi tỉnh lại, trong phòng thoang thoảng hương nhài, ánh bình minh đầu tiên chiếu lên chiếc chăn, một sắc vàng nhạt ấm áp, khiến lòng người thấy nhẹ nhõm.

Ta để ý đến tất cả những điều đó, vì khi ấy ta đang ngẩn ngơ.

Đã hai đêm không ngủ, đầu óc mơ hồ, thậm chí quên rằng hắn đã tỉnh.

Lơ mơ, ta chào hắn một câu:

"Chào buổi sáng."

Lời nói thật ngớ ngẩn.

Hắn không đáp, chỉ lặng lẽ nhìn ta.

Phải một lúc sau, ta mới bừng tỉnh, vội vàng rót nước, hỏi hắn cảm thấy thế nào.

Hắn gọi tên ta.

"A Vân, nàng tiều tụy đi nhiều rồi."

Thái y dặn rằng hắn phải tĩnh dưỡng, trước khi lành vết thương không được xuống giường, càng không được tức giận.

Có lẽ đã nhiều năm hắn không nghỉ ngơi lâu như vậy. Thuộc hạ không dám làm phiền, mỗi ngày chỉ đưa đến vài việc khẩn yếu, một xấp giấy mỏng, hắn chỉ cần xem một lát là xong.

Thời gian rảnh rỗi, hắn tựa nửa người vào giường, nhìn ta xem sổ sách quản gia.

Một ngày nọ, có lẽ quá nhàm chán, trong lúc uống trà, hắn hỏi:

"Trước kia khi nàng gãy chân nằm trên giường, thường làm gì?"

Ta nghĩ ngợi rồi đáp:

"Tụng kinh Phật."

Hắn nghiêng người, nói:

"Vậy niệm một đoạn đi."

Ta niệm một đoạn trong Kinh Quán Âm.

Niệm xong, hắn hỏi:

"Nàng rất thích lễ Phật sao?"

Ta thành thật trả lời:

"Không thích. Thiếp luôn cảm thấy rất nhàm chán, chỉ là làm lâu ngày thành quen thôi."

Nói đến đây, ta quyết định kể với hắn về Tạ Thận Chi.

Ngày tháng dù thế nào cũng phải trôi qua. Nếu đã xác định sống cùng Tạ đại lang lâu dài, ta không muốn vì những chuyện này mà tạo khoảng cách giữa hai người.

Đây là lần đầu ta nói với hắn về tam đệ của hắn.

Chuyện học cưỡi ngựa, chuyện tụng kinh, chuyện tìm chuỗi hạt… Tất cả những điều Tạ Thận Chi không biết, cuối cùng lại là Tạ Vọng Chi nghe được.

Hắn yên lặng lắng nghe chính thê của mình kể về một nam nhân khác, vẻ mặt rất chăm chú.

Ta nói với hắn:

"Thực ra, ban đầu khi biết chuyện giữa hắn và Thôi Tam Nương, thiếp rất oán hận. Tại sao? Bao nhiêu năm qua, thiếp đã nỗ lực sống thành hình mẫu hắn thích, nhưng đến cuối cùng, hắn lại không yêu thiếp."

"Về sau, thiếp nghĩ thông suốt. Đứng trên lập trường của Tạ Thận Chi, hắn dựa vào đâu để phải yêu thiếp chỉ vì thiếp đã cố gắng? Bao năm nay, lễ Phật khiến tính thiếp điềm tĩnh, học cưỡi ngựa để chu du sơn hà. Dù nói là vì hắn, nhưng xét cho cùng, tất cả đều là bản lĩnh mà thiếp tự có được. Nghĩ kỹ, có khi thiếp còn phải cảm ơn hắn."

"Thuở thiếu thời, thiếp ngây dại, nhầm lẫn giữa ân tình cứu mạng và tình yêu. Giờ nghĩ lại, Tạ tam lang là một người tốt, bất kể ai rơi vào vũng bùn, hắn cũng sẽ cứu. Điều đó không liên quan gì đến thiếp là nam hay nữ, xinh đẹp hay xấu xí."

"Người thiếp yêu, có lẽ không phải là Tạ tam lang, mà là khoảng thời gian thiếp dành để theo đuổi hắn. Chỉ trách bản thân tự mình trói buộc, uổng phí biết bao năm tháng."

Nói đến cuối, nơi khóe mắt ta đã vương lệ, nhưng lại mang theo một chút nhẹ nhõm vì cuối cùng đã thổ lộ hết lòng mình.

Tạ Vọng Chi khẽ vẫy tay, gọi ta lại gần.

Hắn giúp ta vuốt gọn lọn tóc rơi xuống bên tai, trầm giọng nói:

"Đợi ta lành hẳn, chúng ta đi cưỡi ngựa nhé? Ta nuôi hai con ngựa con sinh đôi, đợi chúng lớn thêm chút nữa là được. Ngày mai, ta sẽ bảo người dắt chúng qua cho nàng xem."

Ta nhìn hắn đầy kinh ngạc và vui sướng. Tạ Vọng Chi lại quay mặt đi, nắm tay thành quyền, khẽ ho một tiếng.

Ta bừng tỉnh:

"Ồ, vết thương của chàng lại đau sao? Để thiếp đi xem thuốc sắc xong chưa."

7

Đi qua hành lang, đến khúc quanh, ta bắt gặp hai cuộn thư pháp và một củ nhân sâm đặt trên kệ.

Gọi người hầu đến hỏi, tiểu đồng kinh hãi nói:

"Sao vậy ạ, tam công tử không mang vào trong sao?"

"Tam công tử?"

"Đúng vậy, vừa nãy tam công tử mang mấy thứ này tới, nói là đến thăm vết thương của đại công tử."

Ta ngước nhìn ra ngoài, chỉ thấy vài con én bay ngang mái hiên.

Còn bóng dáng Tạ tam lang, đã không còn đâu nữa.

Hai người huynh trưởng của Thôi Tam Nương đã chết.

Họ chết ngoài bãi đất hoang trước cổng thành Kim Lăng, thi thể bị đâm chém tơi tả, không toàn thây.

Lần trước sau chuyện giấy nợ nhét vào miệng sư tử đá, lão thái thái nhà họ Tạ đã ra lệnh đuổi họ ra khỏi kinh thành để tránh làm mất mặt Tạ gia. Kim Lăng là nơi Tạ Thận Chi sắp xếp cho bọn họ, nơi Tạ gia không có gốc rễ. Hắn nhờ một người bạn tìm việc cho họ, hy vọng rời khỏi cái bóng của Tạ gia, họ sẽ cải tà quy chính.

Chương trước Chương tiếp
Loading...