Linh Ý Nồng
Chương 1
Phu quân ta trên chiến trường lại chung chăn gối với nữ bằng hữu của mình.
Hắn nói, “Nàng khác nàng ấy, thú vị lắm.”
Hắn muốn cưới nữ bằng hữu đó, ta liền gả cho một hán tử thô kệch.
Hắn giận dữ buông lời:
“Lăng thị, đến lúc nàng khóc lóc trở về cầu xin ta, thì chỉ có thể làm thiếp mà thôi!”
Nhưng hắn chờ đợi mấy tháng, gia sản đã cạn kiệt, vẫn chẳng thấy ta mang sính lễ quay về phụ giúp.
Không chờ được nữa, hắn bèn tìm đến tận cửa nhà ta, lại nhìn thấy ta đang tức giận, một cước đá thẳng lên vai vị Trấn Bắc Tướng Quân kia.
Ai ngờ hắn ta cả người run lên, vừa nhẫn nhịn vừa mãn nguyện, nâng chân ta lên, nhẹ nhàng xoa bóp.
“Nàng còn đau không?”
1
Đêm tân hôn, phu quân ta bị triệu gấp ra chiến trường, không ngờ lại gây ra một mối phong nguyệt nơi sa trường.
Trong quân có một nữ trung hào kiệt, danh gọi Dương Phạn Nhi.
Nàng tính khí cứng cỏi, không chịu thua ai, từng tuyên bố cả đời này nhất quyết không lấy chồng, muốn mở ra con đường mới cho nữ nhân thiên hạ.
“Chúng ta, nữ nhân, không phải chỉ biết thêu thùa pha trà thôi đâu!”
Thẩm Trường Phong trong một trận chiến trúng kế, Dương Phạn Nhi vì cứu hắn mà bị vây trong doanh trại địch.
Hai người cùng trú trong một sơn động suốt hai tháng trời.
Vào mùa xuân tháng ba, cỏ cây đâm chồi nảy lộc, hai người tay trong tay trở về.
Dương Phạn Nhi đã mang thai.
Nàng dâng hết số tiền tích cóp, dùng để lo liệu tiệc cưới, còn mạnh miệng tuyên bố không hề tham lam bất kỳ lợi lộc nào từ nhà họ Thẩm!
Quân sĩ trong doanh không ai không ca ngợi nàng hiền đức, đúng là gương mẫu cho nữ nhân thiên hạ.
“Thẩm phó tướng thật có phúc lớn! Dương Phạn Nhi ban đầu không thèm để mắt tới bất cứ ai!”
“Đúng vậy, phu nhân nhà họ Thẩm bao năm chẳng sinh được mụn con, đẹp thì đã sao chứ? Rốt cuộc cũng chỉ là con gà mái không biết đẻ trứng thôi!”
Sau khi Bắc quân thắng trận trở về, khắp tửu lâu trà quán đều bàn tán về câu chuyện kỳ duyên ấy.
Dường như ai ai cũng quên rằng Thẩm Trường Phong đã có chính thê.
Hôm ấy, Thẩm Trường Phong và Dương Phạn Nhi cưỡi chung một ngựa, náo nhiệt phi nước đại qua phố.
Còn ta, người phu nhân bị mọi người lãng quên và chê bai của hắn, lại đang bận rộn lo liệu chuyện hậu sự cho tiểu cô (em chồng).
Ta thơ thẩn đặt cây ngân châm lên đầu gối của bà lão, vừa nghe bà ta lải nhải.
“Lăng nương tử à, phu quân nhà cô thật sự có phúc! Bao năm nay toàn nhờ cô chăm sóc mẹ chồng và tiểu cô, cả Thẩm phủ lớn thế này cũng chỉ dựa vào một nữ nhân yếu đuối như cô chống đỡ.
Giờ cuối cùng cũng khổ tận cam lai rồi!”
Nói xong, bà ta còn giả vờ đưa tay quệt giọt nước mắt chẳng hề tồn tại.
“Nếu con trai nhà tôi cưới được người như cô, thì bà già này chếc ngay tối nay cũng mãn nguyện!”
Ta chỉ cười nhạt, không đáp, cố gắng kiềm nén nỗi đau nơi lồng ngực.
Ra đến cửa, trán ta đã lấm tấm mồ hôi.
Minh Nhi luống cuống lấy mấy viên thuốc quý cất trong người ra cho ta uống.
Thấy ta dần thở đều, nàng mới mừng rỡ reo lên:
“Tiểu thư, cô gia thắng trận rồi! Lần này chắc chắn có thể dùng quân công để xin được hộ tâm liên cứu mạng người!
Lão gia trên trời linh thiêng, biết bệnh của người có thể cứu, lại còn có phu quân lợi hại như vậy, nhất định sẽ rất vui mừng!”
Nghĩ đến phu quân đã năm năm chưa gặp, ta hơi đỏ mặt, ngượng ngùng cười:
“Mong là vậy.”
“Chắc chắn mà!” Minh Nhi hớn hở.
“Cả kinh thành ai chẳng biết tiểu thư nhà chúng ta hiền đức thục nữ, còn đẹp tựa tiên nữ trên trời! Cô gia nhất định nóng lòng trở về gặp người!”
Để kịp nghênh đón phu quân, ta cố nén cơn đau, thuê xe ngựa trở về Thẩm phủ.
Không biết trong thành có sự kiện vui gì, khắp nơi treo đầy lụa đỏ rực rỡ.
Sắc đỏ như ánh tà dương cuối trời, kéo dài mãi đến trước cổng Thẩm phủ.
Hai người giữa vòng vây náo nhiệt kia, bóng lưng trong bộ y phục đỏ chói mắt.
Minh Nhi phấn khích kêu lớn:
“Tránh ra! Thẩm phu nhân đã trở về!”
Nhưng giọng nàng bị tiếng hò reo của đám đông nhấn chìm.
Không biết ai đó va phải, Minh Nhi loạng choạng ngã vào một người.
“Chát!”
Một cái tát chói tai vang lên, giáng mạnh lên mặt Minh Nhi.
“Đồ nha đầu không biết lễ nghĩa từ đâu tới?
Nếu làm tổn thương đứa bé trong bụng ta, ngươi có đền nổi không?”
2
Minh Nhi lớn lên cùng ta từ nhỏ, chưa từng chịu bất kỳ tổn thương nào. Nay, khuôn mặt non nớt của nàng sưng vù lên.
Chẳng suy nghĩ gì, ta tiến lên, giáng trả lại một cái tát thẳng vào người kia.
Người nọ hét lên chói tai:
“Người đâu! Bắt ả lại cho ta!”
Lúc này, ta mới nhìn rõ. Người kia tuy mặc khôi giáp, dung mạo anh khí, nhưng bụng đã hơi nhô ra.
Hóa ra là một nữ nhân mặc quân trang.
Và phu quân đã năm năm chưa gặp của ta, Thẩm Trường Phong, đang nhẹ nhàng đỡ eo nàng, ánh mắt đầy giận dữ, nhíu mày nhìn ta:
“Lăng thị? Sao nàng lại vô lễ như vậy?”
Ta cúi nhìn đôi giày chiến còn mới tinh dưới chân Thẩm Trường Phong.
Nhớ lại đêm qua ta thức đến khuya, đốt đèn khâu áo, đôi tay đầy vết kim đâm.
Tâm can như bị dội nước sôi, rồi lại lạnh lẽo đến thấu xương.
Từ trong đám đông, tiểu cô Thẩm Kiều chen ra, trừng mắt nhìn ta, giọng tức giận:
“Đại tẩu! Sao tẩu dám động thủ với Dương tỷ tỷ?
Cả ngày ra ngoài phô trương mặt mũi, không sợ ca ca ta hưu thê sao? Phụ mẫu của tẩu đã mất cả rồi, để xem lúc đó tẩu về được đâu!”
Hưu ta? Hắn không dám.
Nếu không có một nửa sính lễ của ta lo liệu, e rằng hắn đã chếc ngay trận đầu tiên của năm ấy.
Sau đó, ta còn đưa cho hắn mấy phương thuốc bí truyền chữa ngoại thương để hắn khỏe lên, nhờ đó mà một đường thăng tiến vững vàng.
Ta ngẩng đầu, từng chữ rõ ràng hỏi:
“Thẩm Trường Phong, ngươi có dám hưu thê với ta không?”
Thẩm Trường Phong quay đầu, khuôn mặt cứng ngắc trả lời:
“Lăng thị, ta và Phạn Nhi sống chếc có nhau nơi chiến trường, tình cảm không giống nam nữ tầm thường.
Nàng ấy khác với những nữ nhân khác, không màng tranh đấu chốn nội trạch.
Chúng ta dùng quân công xin được ban hôn, nàng không thể phá hỏng đâu. Đừng làm loạn nữa.”
Những người xung quanh cũng xúm lại khuyên can:
“Nam nhân đại trượng phu, cưới vợ nạp thiếp là lẽ thường! Nay gạo đã nấu thành cơm rồi, không để Dương cô nương vào cửa chẳng phải ép người ta đi c.h.ế.t sao?”
“Phải đó, chẳng lẽ trước đây nàng giả vờ hiền đức? Ghen tuông là phạm vào thất xuất đó!”
Minh Nhi bật dậy, cào vào mặt người vừa nói, tức giận hét lớn:
“Các người thì biết gì?
Họ Thẩm năm đó ép lễ thành hôn, lấy một bát cơm để cầu cưới tiểu thư nhà ta.
Hắn Thẩm Trường Phong còn thề thốt trước trời, đời này chỉ giữ mình vì tiểu thư nhà ta, dùng quân công để cầu hộ tâm liên cứu mạng!
Khi gả vào đây, nhà họ Thẩm chỉ còn là cái vỏ rỗng!
Ngay cả cá trong ao cũng bị vớt lên nấu canh!
Là tiểu thư nhà ta dùng sính lễ từng chút giúp đỡ.
Tiền thuốc cho lão phu nhân mỗi năm ba ngàn lượng, y phục bốn mùa của tiểu cô mỗi năm bốn mươi bộ, trong nhà cái gì cũng là tiểu thư nhà ta bỏ tiền!
Đôi sư tử đá ở cổng, cũng là nàng chi hàng trăm lượng mua về để nhà họ Thẩm có mặt mũi!
Thế mà nay...
Ngươi lại dùng quân công để cầu thiếp về cho mình?
Cô gia, ngươi rõ ràng biết rằng nếu không có hộ tâm liên trong cung, tiểu thư nhà ta chẳng sống nổi quá ba năm nữa!”