Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
Mở Ứng Dụng Shopee để mở khóa toàn bộ chương truyện!
LOAN ĐAO ÁNH NGUYỆT
Chương 4
Hắn ghét bỏ hất tay ta, khinh khỉnh:
“Ngươi tưởng ai cũng vô dụng như ngươi sao? Đại tỷ ngươi lợi hại lắm, yên tâm, đám người kia cộng lại cũng chẳng bằng nàng. Thấy bọn sát thủ này, việc đầu tiên ta làm là tới cứu ngươi. Đại tỷ ngươi thì khác, nàng đâu cần ta.”
“Hơn nữa, hiện tại viện binh cũng đến rồi, nàng hẳn sẽ không bị thương.”
Ta nghiến răng:
“Không bị thương… cái con khỉ nhà ngươi!”
Ta giận dữ đá cho hắn một cước, rồi lập tức phóng đi.
Lướt qua những mái nhà vách núi, lòng ta bồn chồn khó tả.
Nếu đại tỷ gặp chuyện, ta lấy gì nói với phụ thân.
Bước chân càng lúc càng dồn dập.
Khi ta đuổi kịp, giữa đám đông đã chẳng thấy bóng dáng đại tỷ.
Lần tìm dấu vết, ta đến cửa một sơn động.
Bên trong truyền ra tiếng kêu vùng vẫy của nữ tử lẫn tiếng cười dâm ô của nam nhân.
“Chủ nhân thật là, bày ra trận lớn như vậy chỉ để giếc một cô nương liễu yếu đào tơ.”
“Phải đó, đúng là giếc gà dùng dao mổ trâu. Con bé này ngoài đẹp ra thì đâu có chút sát thương nào?”
“Để vài huynh đệ chúng ta hưởng thụ trước rồi giếc cũng chưa muộn… A!”
Hắn bỗng trợn to hai mắt, kinh hoàng nhìn lưỡi đao cắm nơi ngực, lắp bắp trỏ vào cái bóng đang ập tới.
“Đao Ánh Nguyệt! Ngươi là Ngọc… La… Sát.”
Chữ cuối cùng vừa dứt, hắn ngã vật xuống.
Những kẻ còn lại không đường trốn chạy, run rẩy lùi lại, nỗi khiếp đảm bao trùm.
Ngọc La Sát, có lẽ bọn chúng đều đã nghe danh.
Tiếc là bấy lâu nay, chúng không biết người chủ thuê chúng muốn giếc, chính là Ngọc La Sát.
Có kẻ lanh trí, túm lấy đại tỷ đang thổn thức, kề tay bóp cổ, hướng về phía ta gào:
“Đừng qua đây! Ngươi mà bước tới, ta sẽ giếc nàng!”
Ta thậm chí chẳng buồn chớp mắt, vừa vung tay, một đoạn cánh tay của hắn đã bay ra.
Chưa kịp hoàn hồn, Đao Ánh Nguyệt đã cắm phập vào tim kẻ kia.
Bọn chúng e rằng không hiểu nổi, trong tình thế chênh lệch tuyệt đối, mọi lời đe dọa đều là trò hề.
09
Khi Kỷ Hựu Lễ đuổi đến, ta vừa thay y phục cho đại tỷ xong.
Cũng may sai lầm chưa kịp xảy ra, nếu không thật khó ăn nói với phụ thân.
Hắn nhìn quanh khung cảnh hỗn loạn, liếc mắt sang thanh Đao Ánh Nguyệt còn nhỏ máu, giọng khàn đặc.
“Rốt cuộc, ai mới là Ngọc La Sát?”
Ta ngẩng đầu liếc hắn:
“Nhị công tử bị bệnh à? Ai cứu ngươi thì ngươi phải lấy người ấy sao? Ngươi không còn là đứa trẻ, rốt cuộc thích ai, tự mình nhìn cho rõ đi.”
Ánh mắt hắn sượt qua đại tỷ đang hôn mê trong lòng ta, đồng tử co rút.
“Nàng ấy không phải… Tại sao? Tại sao trên ngọc bội kia lại khắc tên nàng ấy? Vì sao Vĩnh Ân Hầu chưa bao giờ phủ nhận?”
Ta cười lạnh: “Hóa ra mảnh ngọc bội ta tìm về cho đại tỷ lại rơi vào tay ngươi. Còn phụ thân ta ư, ngươi không nhận ra sao? Ông chẳng buồn quan tâm đến ngươi.”
Cả người hắn run bắn, vô thức lùi lại, lẩm bẩm:
“Hóa ra, bao nhiêu si tâm của ta đều là trò cười. Hóa ra, người ấy lại là ngươi.”
Hắn cúi gằm, dáng vẻ tiều tụy, tựa hồ không sao chấp nhận nổi.
Ta lạnh lùng: “Cút đi Nhị công tử, đừng gây chướng mắt ở đây.”
Cuối cùng hắn không nhịn được, lảo đảo bỏ đi như chạy trốn.
Ta đưa đại tỷ về Vĩnh Ân Hầu phủ.
Phụ thân đang thấp thỏm đứng ngồi không yên, thấy ta liền vội nắm tay: “Tam nha đầu, xảy ra chuyện lớn rồi. Định Quốc Công đã bị áp giải vào cung, đến giờ vẫn chưa ra. Hiện tại phủ Quốc Công cũng bị vây kín.”
Ta lặng lẽ gật đầu.
Thánh Thượng đã ra tay.
Thấy sắc mặt ta vẫn điềm nhiên, phụ thân an tâm phần nào, thở dài:
“Chỉ mong con biết rõ trong lòng, e rằng lần này bệ hạ muốn có đại động.”
Quả nhiên, phủ Định Quốc Công đã bị bao vây.
Xe ngựa của ta chỉ vừa tới cửa thì bị bắt ném thẳng vào trong.
Ta giận đùng đùng nhìn Triệu Thống lĩnh đang canh gác, thầm ghi sổ mối thù này.
Ta không đi tìm bà bà, mà đến thẳng chỗ phu quân của mình.
Hắn đang ho sắp xỉu, vừa thấy ta liền nở nụ cười:
“Cẩm nhi, nàng về rồi.”
Ta quan sát trên dưới: “Bọn chúng không làm khó chàng chứ?”
Hắn lắc đầu, vừa toan cất lời, từ ngoài vang lên tiếng cãi cọ.
“Tránh ra, Thánh Thượng có chỉ, toàn bộ thân quyến phủ Quốc Công đều phải tống vào thiên lao.”
Ngay sau đó, Triệu Thống lĩnh xộc vào, chẳng thèm nhìn ngó gì, tiến thẳng đến chỗ Kỷ Hựu An.
Hắn bị xô chúi, cơn ho dồn dập, mặt đỏ bừng.
“Khoan đã.”
Cơn thịnh nộ trào lên, ta chỉ thẳng vào Triệu Thống lĩnh: “Nếu phu quân ta có bề gì, bổn cô nương không để yên đâu.”
Dám động vào người của ta, ngươi chán sống rồi chắc.
Ta đưa tay đẩy hắn sang một bên, vỗ nhè nhẹ lưng an ủi Kỷ Hựu An.
Hắn ngẩng đầu nhìn ta cười: “Cẩm nhi để tâm tới ta, ta vui lắm.”
Nụ cười của hắn đẹp như đóa xuân hoa.
Trong lòng ta khẽ chấn động, cố giữ bình tĩnh, lườm Triệu Thống lĩnh đang hằm hằm nãy giờ, rồi quay sang cười với Kỷ Hựu An: “Phu quân mệt rồi, nghỉ ngơi một chút đi.”
Nói dứt lời, bàn tay đang vỗ lưng liền khẽ trượt lên cổ, chém cho hắn bất tỉnh.
Triệu Thống lĩnh thấy vậy, vẻ mặt càng thêm nghiêm nghị.
Y cho lui tất cả, đoạn trầm giọng bảo: “Ngọc La Sát, đây là ý của Thánh Thượng.
Thánh Thượng đã có chứng cứ, phủ Định Quốc Công kiếp nạn khó tránh.”
Ta hừ lạnh.
Chứng cứ là do ta dâng, ta lẽ nào không biết.
Nhưng mà…
Ta gõ gõ mặt bàn, trầm ngâm: “Phu quân ta thân thể không tốt, giường tù không được cứng, chăn nệm không được quá mỏng, ngục tối ẩm thấp phải dùng than để sưởi. Đúng rồi, than củi thường hôi khói, phải là loại than kim ti thượng hạng kia. Ngươi đi lo liệu đi.”
Mặt hắn khi xanh khi trắng, hồi lâu mới phun ra một chữ: “Được!”
10
Chớp mắt, phủ Định Quốc Công vắng đi một nửa.
Sau cùng, trong thâm trầm của thiên lao, ta khoác áo đen đặc chế, mang mặt nạ quỷ, đẩy cánh cửa nặng nề nhất.
Ở đây giam kẻ chủ mưu đứng sau tất cả: bà bà của ta, phu nhân Định Quốc Công.
Bà không bị tra tấn, tuy bị treo trên giá hình nhưng vẫn trông cao quý, tao nhã, chẳng chút thảm hại.
Thấy ta bước vào, bà thoáng sững sờ, rồi bình tĩnh lại, cười gằn tự giễu:
“Ta đã bảo mà, mấy tên vô dụng đó sao giếc nổi Ngọc La Sát cầm Đao Ánh Nguyệt.”
Ta nhướng mày: “Bà giếc ta là vì Vũ An Hầu?”
“Tình nhân cũ của bà vì bà mà ra sức bấy lâu, giờ chếc rồi, bà đau lòng lắm hả - Minh Nguyệt Công chúa?”
Bà lạnh lùng nhìn ta: “Ngươi, đáng chếc.”
Ta sớm biết bà chính là hoàng tộc tiền triều, Minh Nguyệt Công chúa.
Không rõ bà dùng cách gì mà có thể giả làm trung lương, rồi gả vào phủ Định Quốc Công.
Còn Vũ An Hầu Ngụy Lăng là quân cờ quan trọng nhất trong tay bà, đáng tiếc đã bị ta giếc.
Bà tưởng có thể giấu kín như bưng, nhưng kỳ thực đã bị để mắt từ lâu.
Dĩ nhiên, bà cũng chẳng phải không hề sơ hở, chí ít lúc Ngụy Lăng chếc, bà đã lộ ra manh mối.
“La Đại tiểu thư, bọn vô dụng ấy không giếc được ngươi. Rồi sẽ có ngày nhi tử ta thay ta báo thù.”
Ta nhún vai: “Có lẽ bà còn chưa biết, Nhị công tử cũng đang bị giam kế bên đấy. Sao? Bà chừa cho hắn một đường lui hả? Đáng tiếc vẫn bị bắt cả. Hơn nữa, chính hắn tự dẫn xác đến. Hắn chẳng hề hay biết mình là con cháu thừa kế của tiền triều, càng không nghĩ phụ thân hắn lại chính là Vũ An Hầu đã chếc. Nhị công tử căm hận vô cùng.”
Bà trợn mắt, gần như phát cuồng, nhìn ta đầy căm hờn:
“La Vân Đại, ngươi chẳng phải thích nhi tử ta ư? Sao ngươi ác thế?”
Giọng cười trầm thấp vang lên sau lớp mặt nạ quỷ, thôi được, trước khi chếc, để bà minh bạch một phen.
Ta khẽ nhúc nhích đầu ngón tay, gỡ mặt nạ quỷ xuống.
Ta cười rạng rỡ: “Lâu rồi không gặp, mẫu thân.”
Nét điên cuồng trên gương mặt bà chợt đờ ra, ánh mắt dán chặt vào ta.
“Hóa ra… là ngươi. Ha… ha ha ha…”
Bà bỗng phá lên cười, tiếng cười vang vọng trong lao ngục trống rỗng, nghe rợn người.
Cười một lúc, bà ngưng hẳn, hai hàng lệ rơi:
“Hóa ra lại là ngươi. Thì ra cái lão cẩu hoàng đế kia đã nghi ngờ ta từ lâu. Thì ra ta… thua từ sớm.”
11
Trước khi vào cung bẩm báo Thánh Thượng, ta ghé thăm Kỷ Hựu An.
Thân thể hắn yếu ớt như thế, không biết còn sống bao lâu.
Dưới ánh đèn lờ mờ, hắn đang ngồi đọc sách, thỉnh thoảng ho khan vài tiếng, giọng thấp khàn.
Ta đeo mặt nạ quỷ, cố tình đổi giọng: “Thế tử vẫn ổn chứ?”
Hắn ngẩng lên khỏi trang sách, khẽ cười: “Tạm được.”
“Xin hỏi đại nhân, nương tử của tại hạ, vẫn bình an chứ?”
Ta lặng người, không biết đáp sao, bèn gật bừa.