LỜI HỨA CỦA ANH, KHÔNG ĐÁNG MỘT XU

Chap 1



Kết hôn năm năm, cuối cùng tôi cũng mang thai. 

Khi định báo tin vui này cho Tư Nam Tân, tôi lại nghe thấy mẹ chồng hỏi anh: “Bênphía An Tĩnh, con tính bao giờ nói với nó? Tiểu Khê đã bắt đầu lộ bụng rồi, nhà họ Tư chúng ta không thể không có người nối dõi.”

“Đợi thêm chút nữa, cho con một chút thời gian, con sẽ xử lý ổn thỏa.”

Tựa vào khung cửa, tôi lặng lẽ cất tờ phiếu khám thai.

Tư Nam Tân, lời hứa của anh, không đáng một xu.

1

Biết được Tư Nam Tân bên ngoài có người khác, tôi chỉ muốn lao lên xé xác anh ta ra! 

Nhưng khi bình tĩnh lại, tôi thuê người điều tra về cô gái đó.

Là Thẩm Dung Khê, một nữ sinh đại học trong sáng, thực tập sinh của công ty.

Nửa năm trước, khi dẫn đội dự án đi Nam Thành đàm phán, Tư Nam Tân và cô ta đã qua đêm với nhau.

Thám tử tư nói với tôi rằng đây vốn là kế sách của đối thủ cạnh tranh, định chụp lại hình ảnh Tư Nam Tân tìm phụ nữ bên ngoài.

Không ngờ, Thẩm Dung Khê lại giải quyết giúp anh một rắc rối lớn.

Sau đó, Tư Nam Tân đưa cho cô ta một khoản tiền, nhưng cô ta không nhận.

Rồi chuyện máu chó nhất đã xảy ra, cô ta có thai.

Mẹ chồng tôi làm sao có thể để dòng máu nhà họ Tư lưu lạc ở bên ngoài, liền ra sức bảo vệ cô ta.

Tôi đã nghi ngờ từ lâu, từ nửa năm nay Tư Nam Tân bận đến mức chân không chạm đất, thường xuyên ăn được một nửa bữa cơm với tôi đã vội vã rời đi, nói là có việc gấp ở công ty.

Ngay cả kỷ niệm ngày cưới, anh ta cũng lấy cớ tăng ca.

Bây giờ nghĩ lại, sợ rằng anh không phải tăng ca, mà là đến một “ngôi nhà khác.”

Tôi ngồi trong nhà, đúng lúc Tư Nam Tân trở về.

“Vợ à, bánh của cửa hàng Ngu Ký đây.” Tư Nam Tân xách một hộp bánh bước tới, bên trong là món bánh trứng muối nổi tiếng của tiệm.

Tôi liếc mắt nhìn anh, ánh mắt đối diện thẳng với anh: “Nam Tân, em có chuyện muốn bàn với anh.”

“Chuyện gì thế?” Anh ngồi xuống cạnh tôi, vòng tay ôm lấy vai tôi.

Ngửi thấy mùi hương thoang thoảng trên người anh, tôi cong môi cười: “Chúng ta ly hôn đi!”

Tư Nam Tân lập tức quay người tôi lại: “Có phải có ai nói gì với em không?”

“Không, chỉ là chúng ta mãi không có con, em không muốn nhà họ Tư không có người nối dõi, cho nên...”

“Anh không ly hôn!” Tư Nam Tân từ chối ngay lập tức: “An Tĩnh, người anh yêu là em! Anh chỉ cần em thôi!”

Tôi cảm thấy nghẹn lồng ngực. Tư Nam Tân, lòng một người sao có thể chứa được nhiều người như vậy?

“Nhưng mẹ vẫn luôn muốn bế cháu trai, em đã trì hoãn anh năm năm rồi.”

“Chuyện của mẹ cứ để anh lo. Em cứ yên tâm dưỡng sức, không có con cũng không sao. Cùng lắm thì, chúng ta nhận nuôi! Anh biết có một số cô gái mang thai ngoài ý muốn, họ không có khả năng nuôi dưỡng. Em yên tâm, anh sẽ lo liệu.”

Nói xong, Tư Nam Tân còn véo nhẹ má tôi: “Vợ của anh, không cần chịu khổ vì chuyện sinh nở.”

Tựa vào lòng anh, lắng nghe tiếng tim đập của anh, lòng tôi không hề nao núng.

Tư Nam Tân tính toán thật hay. Tám phần là muốn đưa đứa trẻ đó về nhà họ Tư và để tôi nuôi nấng. Nực cười, tôi đâu phải không thể sinh con.

Là anh ép tôi.

Tôi không nhắc đến chuyện đứa trẻ nữa, chỉ tập trung chú ý đến Thẩm Dung Khê.

Cô ta đã nghỉ việc, được Tư Nam Tân sắp xếp ở biệt thự tại phía Nam thành phố, có cả người giúp việc phục vụ. 

Cô ta thật sự rất thích khoe khoang. Trên mạng xã hội, cô ta đăng ảnh góc biệt thự và hàng loạt đồ hiệu.

“Đã mang thai bốn tháng, mẹ chồng tặng cho tôi đồ trang sức bằng vàng. Đã nói là không cần mà bà vẫn cứ muốn tặng. Thật khó từ chối, có mẹ chồng thật tốt!”

“Ông xã nói đứa trẻ này là hy vọng của cả gia đình, tôi là công thần lớn của nhà họ!”

“Thật mong chờ ngày được cùng anh tắm nắng, một nhà ba người!”

Bài đăng mới nhất là một bức ảnh: người đàn ông ôm cô ta ngồi trong vườn tắm nắng, một tay đặt lên bụng cô ta.

Chỉ là một bàn tay xuất hiện, nhưng tôi vẫn nhận ra. Tư Nam Tân, anh thật to gan!

Bên cô ta mà còn quên tháo nhẫn cưới. Anh hẳn là vui mừng đến mức quên trời quên đất. Chiếc nhẫn này, chính tôi là người đặt làm.

Tôi lập một tài khoản nhỏ, để lại bình luận bên dưới: “Cô là bà Tư sao? Nghe nói kết hôn năm năm không có con, cuối cùng cũng đạt được ước nguyện, chúc mừng!”

Lướt lại, bài đăng này đã bị xóa.

Tôi đặt điện thoại xuống, cười. Thì ra, cô cũng biết rằng tiểu tam không thể xuất hiện công khai.

2

Chuyện nhỏ này cũng không khiến Thẩm Dung Khê biết điều là gì. Cô ta thêm tôi vào danh sách bạn bè trên WeChat. Khi thấy lời mời kết bạn, tôi mở ảnh đại diện ra xem.

Một chú mèo lười biếng làm ảnh đại diện, nền phía sau là một căn phòng biệt thự.

Tư Nam Tân không thích thú cưng. Tôi từng muốn nuôi một chú mèo để bầu bạn, nhưng anh không cho phép, còn nói mình bị dị ứng.

Đến chỗ Thẩm Dung Khê, mọi nguyên tắc và giới hạn đều bị phá vỡ.

Tôi chấp nhận yêu cầu kết bạn.

Đối phương lập tức nhắn tin: “Bà Tư, tôi không đến để phá hoại gia đình chị. Tôi chỉ muốn sinh đứa bé này, mạng người rất quý giá.”

Không đợi nổi mà phải báo cho tôi biết bản thân đang mang thai, lời lẽ lại còn thật cao thượng.

Tôi không trả lời, cô ta có vẻ gấp gáp: “Bà Tư, lời tôi nói đều là thật!”

Lúc này, tôi đã lưu lại tất cả các bài đăng trên Weibo của cô ta, không bỏ sót bất kỳ dấu vết nào.

Sau khi làm xong, tôi mới trả lời: “Cô nói gì? Cô mang thai à? Là con của Tư Nam Tân sao?”

Đầu bên kia như lúng túng, viết rồi lại xóa, cuối cùng mới đáp: “Xin lỗi, tôi nghĩ chị đã biết rồi.”

“Mấy trò vặt này đừng diễn trước mặt tôi. Sinh con là chuyện của cô, có nhận hay không là tùy anh ta, không liên quan đến tôi!”

Cô ta không nhắn lại nữa, còn tôi thì hẹn lịch làm phẫu thuật phá thai, tiện thể nhờ luật sư soạn thảo hợp đồng ly hôn.

Mấy năm kết hôn, tôi và Tư Nam Tân cũng được xem là đôi vợ chồng mẫu mực trong giới.

Không có những cô gái dịu dàng như hoa cỏ lao vào, cũng không có các thiên kim tiểu thư chủ động tìm đến.

Tôi nghĩ rằng mình đã tìm được tình yêu đích thực, nào ngờ anh ta lại giáng cho tôi một đòn đau như vậy, còn gây ra chuyện mang thai.

Luật sư của tôi là bạn thân, biết tôi muốn ly hôn liền kinh ngạc: “An Tĩnh, cậu bị ma nhập hay đầu bị kẹt cửa à?”

“Anh ta có tình nhân ở bên ngoài, cô ta mang thai được bốn tháng rồi.”

Ngay lập tức, bạn tôi sôi máu: “Dao của tớ đâu rồi! Tư Nam Tân đúng là diễn viên giỏi, để tớ đi xử anh ta!”

Tôi vội cản lại: “Thôi, một quả dưa hấu thối, không đáng đâu. Chỉ là, với tư cách là người sai, mình muốn lấy nhiều tiền hơn.”

Bạn thân nhìn tôi một lúc lâu rồi ôm lấy tôi: “An Tĩnh, muốn khóc thì cứ khóc đi. Tớ ở đây với cậu.”

Tôi không khóc nổi, chẳng hiểu tại sao. Chỉ thấy lòng mình đau đớn từng cơn, như có thứ gì đó bị nhổ bật gốc, để lại một cái hố đẫm máu.

Nhưng, đau đến tột cùng thì không thể khóc được.

“Giang Mẫn, tớ muốn ly hôn. Tớ muốn lấy nửa gia sản của anh ta!”

“Được, tớ giúp cậu!”

Một giờ sau, tôi mang theo bản thỏa thuận ly hôn về nhà bố mẹ. Biết tôi muốn ly hôn và Tư Nam Tân đã có con, sắc mặt bố mẹ tôi u ám.

“Tĩnh Tĩnh, con muốn làm gì cứ làm. Bố mẹ luôn đứng sau con.”

“Còn đứa trẻ, con tự quyết định.”

Tay tôi đặt lên bụng, nơi đó đã có một sinh linh nhỏ bé. 

Nếu không phải vì Tư Nam Tân giấu tôi, có lẽ giờ cả gia đình chúng tôi đang chìm trong hạnh phúc.

Tôi đã quyết định rồi.

Bố mẹ tôn trọng quyết định của tôi, chuyện ly hôn để tôi tự xử lý. Nếu nhà họ Tư không đồng ý, họ sẽ ra mặt. 

Ra khỏi nhà bố mẹ, tôi đến bệnh viện kiểm tra. Trước phẫu thuật còn cần chú ý vài điều.

Trong lúc đợi đóng viện phí, tôi nhìn thấy mẹ chồng dẫn Thẩm Dung Khê vào phòng bệnh VIP. Như bị ma xui quỷ khiến, tôi đi theo họ.

“Tiểu Khê, mẹ đã nói rồi, trong lòng Nam Tân có con. Sao con cứ nghĩ linh tinh vậy chứ! Hiện tại chưa nói chỉ vì muốn giữ cô ta lại. Vì nhà họ An vẫn còn hợp tác với nhà mình.”

Tiếng nói từ khe cửa vọng ra khiến tôi buồn nôn, không thể nghe thêm nữa mà quay đầu rời đi.

Nhưng lại đụng phải Tư Nam Tân ở cuối hành lang. Khoảnh khắc nhìn thấy tôi, anh ta rõ ràng hoảng loạn.

“An Tĩnh, em sao lại ở đây? Không khỏe ở đâu à?”

Sắc mặt anh ta thay đổi nhanh thật.

Ánh mắt tôi dừng lại trên tờ giấy khám thai trong tay anh ta, im lặng không nói gì.

Tư Nam Tân nhận ra điều gì đó, vội vàng giải thích: “Là của nhân viên công ty. Hôm nay cô ấy bị ngã, suýt nữa sảy thai. Anh đưa cô ấy đến đây kiểm tra. Còn em, em đến đây làm gì?”

3

Tư Nam Tân không biết rằng, khi hoảng loạn, ngón tay anh sẽ vô thức vò nếp góc áo.

Tôi khẽ mỉm cười: “Em đến thăm một người bạn. Cô ấy đang nằm viện.”

Sắc mặt anh rõ ràng dịu xuống, nhìn thấy rõ bằng mắt thường.

“Em muốn đi đâu? Anh đưa em đi!”

“Không cần, anh cứ lo việc của mình đi. Dù sao cũng là nhân viên công ty, đừng để người ta nói nhà họ Tư ngược đãi cấp dưới. Nếu xảy ra chuyện gì, chẳng phải chúng ta mang tiếng sao?”

Tư Nam Tân khựng lại, còn chưa kịp nói gì, tôi đã rời đi.

Rời khỏi bệnh viện, tôi hít một hơi thật sâu, trở về nhà, thu dọn đồ đạc của Tư Nam Tân rồi sai người mang đến căn biệt thự kia.

Đây là nơi của tôi, dù có phải rời đi, cũng là anh ta phải đi. Quả nhiên, một giờ sau, Tư Nam Tân trở về, vội vã lao đến trước mặt tôi.

“An Tĩnh, anh có thể giải thích!”

Tôi đặt bát canh gà xuống, nhìn anh: “Nam Tân, anh biết không, em đã cho anh ba cơ hội.”

Chương tiếp
Loading...