Mẹ Sẽ Luôn Ở Bên Con

Chương 1



Bị người tình trong mộng của chồng đẩy ngã từ trên lầu xuống, tôi sinh non đứa con thứ hai và mất mạng ở góc cầu thang trong bệnh viện tư nhân của nhà họ Thẩm.

Trước lúc chết, con trai tôi òa khóc van xin chồng cứu mẹ nó.

Lần đầu tiên, Thẩm Dực chỉ lạnh lùng cười nhạt: “Mẹ con biết diễn trò rồi à, lấy con ra để giả vờ đáng thương gạt người.”

Nói xong anh ta hất tay con ra, không một chút do dự quay người rời đi.

Lần thứ hai, con trai nói tôi đang chảy máu không ngừng.

Thẩm Dực nhíu mày, vẻ mặt đầy bực bội: “Làm quá lên rồi đấy, chẳng phải chỉ là sảy thai thôi sao? Có gì to tát đâu? Cô ta là người giỏi làm mình làm mẩy nhất!”

Đuổi con trai đi, anh ta còn căn dặn bác sĩ: “Không cho bất kỳ ai đến chăm sóc cô ta. Đều do tôi nuông chiều cô ta quá mức. Không chịu khổ vài ngày, cô ta sẽ chẳng biết mình sai chỗ nào.”

Lần cuối cùng, con trai tôi quỳ gối trước người phụ nữ kia, dập đầu cầu xin cô ta giúp đỡ.

Thẩm Dực nổi giận đùng đùng, gọi bảo vệ ném thằng bé đầy thương tích ra khỏi phòng bệnh, mặc cho người ta cười nhạo.

“Nếu còn dám đến làm phiền Mặc Mặc nghỉ ngơi, tao lập tức đuổi mẹ con cô ta ra khỏi nhà họ Thẩm, từ nay không được gặp lại mày!”

Con trai dốc hết sức bò đến bên tôi, kéo theo một vệt máu dài trên nền đất.

Lần này, anh ta đã toại nguyện rồi.

Tôi và con trai, thi thể lạnh ngắt.

Cả đời này, sẽ không bao giờ gặp lại anh ta nữa.

Sau khi làm phẫu thuật xong, Thẩm Dực không hề thương xót việc tôi vừa mất đi đứa con thứ hai đã 7 tháng tuổi.

Rõ ràng là bệnh viện tư của nhà họ Thẩm, vậy mà lại cố ý để người ta kê cho tôi một chiếc giường tạm ở góc cầu thang.

Không chỉ tôi bị lạnh đến tím tái, ngay cả con trai ngồi bên cạnh cũng run rẩy không ngừng.

Vậy mà nó vẫn không màng đến bản thân, chỉ nắm chặt lấy tay tôi, miệng không ngừng thổi hơi: “Tinh Tinh thổi cho mẹ, thổi xong là sẽ ấm ngay thôi!”

Tôi cố gắng nặn ra một nụ cười, dỗ dành thằng bé: “Mẹ không lạnh đâu.”

Nhưng nhìn bàn tay bé nhỏ sưng đỏ tấy lên của con, tôi không kìm được mà nước mắt rơi như mưa.

Chỉ cách mấy bậc thang, phòng bệnh cao cấp của Tô Uyển Mặc nằm ở phía trên.

Không chỉ có bác sĩ, y tá túc trực 24/24 mà còn có cả một đám bảo vệ và người giúp việc mà Thẩm Dực đích thân thuê đến.

Con trai cắn môi, ánh mắt lóe lên vẻ kiên quyết.

“Mẹ ơi, con đi cầu xin cô Tô nhé, nhờ cô ấy khuyên ba đến cứu mẹ, được không?”

Nhìn ánh mắt trong veo của con trai, tim tôi như vỡ vụn.

Dù thằng bé có ngoan ngoãn hiểu chuyện đến đâu thì cũng chỉ là một đứa trẻ.

Nó không thể nào hiểu được rằng chính Tô Uyển Mặc là người đã đẩy tôi ngã xuống cầu thang, còn giả vờ cũng bị thương để vu oan cho tôi, mong tôi chết đi càng sớm càng tốt.

Đột nhiên, có dòng chất lỏng ấm nóng trào ra dưới thân tôi.

Con trai hét lên thất thanh: “Nhiều máu quá! Mẹ chảy rất nhiều máu!”

Chưa kịp nghe tôi đáp, thằng bé đã điên cuồng lao lên tầng.

Biết nó đang chạy đi tìm Tô Uyển Mặc, tim tôi đau đến quặn thắt.

Tôi cố gắng ngồi dậy để ngăn con lại nhưng không còn chút sức lực nào nữa.

Bao nhiêu ngày đau đớn, kiệt quệ, cuối cùng tôi cũng gục xuống, ngất lịm đi.

Kỳ lạ thay linh hồn tôi lại rời khỏi thân thể, lơ lửng bay theo con trai.

Chạy đến trước cửa phòng bệnh của Tô Uyển Mặc, con trai tôi vừa giơ tay định gõ cửa thì đã bị bảo vệ đạp một cú mạnh.

“Chủ tịch dặn rồi, không được phép đến quấy rầy cô Tô!”

Con trai bị đá ngã sõng soài, chưa kịp đứng lên đã bò lết đến trước cửa phòng.

Nó nắm chặt tay, gõ cửa liên tục trong tuyệt vọng: “Cô Tô ơi! Cô Tô! Mẹ cháu đang chảy máu rất nhiều, xin cô gọi bác sĩ cứu mẹ với!”

Để được ở bên cạnh tôi, đứa bé từng được nuông chiều từ nhỏ nay đã phải chịu đói chịu lạnh mấy ngày trời.

Da trẻ con vốn mỏng manh, đôi bàn tay của thằng bé sưng đỏ nứt nẻ.

Gõ cửa mạnh như vậy khiến da tay rách ra, máu tươi chảy ròng ròng in đầy lên cánh cửa.

Tôi bật khóc, gào thét ngăn con lại.

Đừng, đừng vì mẹ mà phải cầu xin người phụ nữ độc ác đó...

Huống hồ, mẹ con đã chết rồi...

Đáng tiếc, linh hồn vốn chẳng thể cất tiếng nói.

Lúc này, cánh cửa phòng bệnh lại đột ngột mở ra.

Tô Uyển Mặc đang ngồi trên giường, tao nhã nhấp một chén canh bổ.

“Cho nó vào.”

Bảo vệ lập tức xách cổ áo con trai tôi như xách một con gà con.

Rồi thẳng tay quăng thằng bé xuống trước giường bệnh.

Tô Uyển Mặc vuốt bộ móng tay vừa sơn đỏ chót: “Muốn tôi cứu mẹ mày à?”

Thấy con gật đầu, cô ta liền bật cười khinh miệt.

“Vậy thì quỳ xuống, thay Lâm Tinh Nhiễm xin lỗi ta, ta sẽ gọi bác sĩ.”

Con trai tôi khẽ nhíu mày.

“Mẹ không làm gì sai! Con thấy hết rồi, là cô đẩy mẹ xuống cầu thang!”

Ánh mắt Tô Uyển Mặc lập tức lạnh tanh, vung tay định sai bảo vệ ném thằng bé ra ngoài.

“Không chịu à? Vậy thì cứ nhìn mẹ mày chết đi.”

Con trai hoảng hốt, mắt đỏ hoe, nước mắt như từng hạt châu lăn dài trên má.

“Con quỳ! Con quỳ! Tinh Tinh sẵn sàng xin lỗi!”

Nhìn con chậm rãi quỳ xuống, dáng vẻ vừa tủi hờn vừa thấp kém.

Tim tôi như bị dao cứa, chỉ muốn lao đến đỡ con dậy, ôm chặt vào lòng.

Nó là con trai duy nhất của Thẩm Dực, là người thừa kế của tập đoàn Thẩm thị!

Vậy mà giờ lại bị người ta nhục mạ, chà đạp đến mức này!

Tất cả là do tôi – người làm mẹ – quá vô dụng…

Tô Uyển Mặc che miệng cười khẩy: “Đừng quên dập đầu.”

Con trai lau nước mắt, cúi người xuống, đầu đập mạnh xuống nền đất.

“Cô Tô, nếu cô giận thì giận con đi, đừng trách mẹ con…”

Trong phòng bệnh ấm áp, điều hòa mở hết công suất, Tô Uyển Mặc chỉ mặc một chiếc váy liền màu trắng.

Còn con tôi, mồ hôi vã ra như tắm, mồ hôi ướt đẫm cả trán.

Thế mà cô ta vẫn lòng dạ sắt đá, ra hiệu cho bảo vệ.

“Mềm nhũn thế kia, không ăn cơm à? Vậy mà cũng gọi là dập đầu sao?”

Bảo vệ hiểu ý liền tiến lên mấy bước, giữ lấy đầu thằng bé rồi ép mạnh xuống sàn.

Con trai tôi hét lên thảm thiết, trán “bốp” một tiếng đập vào nền gạch.

Chỉ vài cái thôi, trán nó đã sưng vù lên một cục to rồi dần chuyển sang tím bầm.

Tôi phát điên lao đến giằng lấy bảo vệ, gào lên cấm hắn làm hại con trai tôi.

Nhưng cánh tay tôi chỉ xuyên qua cơ thể họ, hoàn toàn vô dụng.

Tôi không thể cứu được con.

Đến cả tiếng khóc gào phẫn nộ, cũng chẳng ai nghe thấy.

Tô Uyển Mặc khoát tay ra hiệu dừng lại.

“Đừng có đánh chết nó.”

Con trai tôi nhắm nghiền mắt, thở yếu ớt.

Đôi tay run rẩy thò vào túi áo khoác phao, cố gắng lôi ra một món đồ chơi.

Cùng với đó là một mặt dây chuyền hình heo vàng lấp lánh kim cương, rơi lăn lóc bên chân.

“Cô ơi… con đã… đã dập đầu rồi, giờ… cô có thể… cứu mẹ con không?”

“Đây là xe đồ chơi ba tặng con, còn cái heo vàng này là của ông nội cho…”

“Tất cả… con đều tặng cô…”

“Con không cần gì cả… con chỉ muốn có mẹ… Tinh Tinh chỉ cần mẹ thôi…”

Tôi ngã gục bên cạnh con trai, ôm chặt thằng bé trong khoảng không vô hình, nước mắt không ngừng rơi.

Chương tiếp
Loading...