Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
Mở Ứng Dụng Shopee để mở khóa toàn bộ chương truyện!
Mẹ Sẽ Luôn Ở Bên Con
Chương 6
Tô Uyển Mặc — người vừa rồi còn chửi mắng ầm ĩ — giờ hoàn toàn tuyệt vọng.
Có lẽ đã tưởng tượng được tương lai thê thảm, cô ta ngất xỉu ngay tại chỗ.
Không biết có phải con tôi cũng cảm nhận được mọi chuyện không.
Sau khi ông cụ xử lý xong mọi việc, lông mi của con khẽ động.
Cuối cùng… con trai tôi cũng tỉnh lại.
Một tháng sau, Tinh Tinh xuất viện.
Khoảng thời gian ấy, tôi luôn ngày đêm ở cạnh con.
Cảm nhận rõ sức mạnh của bản thân đang dần mờ nhạt, tôi càng trân trọng từng giây từng phút ở bên con.
Vừa tỉnh dậy, câu đầu tiên con nói là: “Mẹ đâu rồi?”
Lúc đó, Thẩm Dực lảng tránh ánh mắt con trai, gần như không dám đối diện với nó.
“Ông ơi… Có phải là do Tinh Tinh ngốc quá, không chăm sóc tốt cho mẹ nên mẹ mới giận rồi trốn đi không?”
Ông nội đỏ hoe mắt, nhẹ giọng dỗ dành rằng mẹ đã ra nước ngoài chữa bệnh.
Chỉ cần thằng bé mau khỏe lại, mẹ sẽ về nhà ngay thôi.
Đôi mắt con trai lập tức sáng lên, ngoan ngoãn gật đầu.
Từ hôm ấy, thằng bé phối hợp điều trị vô cùng tích cực.
Ngay cả bác sĩ cũng kinh ngạc, chưa từng gặp đứa trẻ nào vừa hiểu chuyện vừa khiến người ta xót xa đến vậy.
Cuối cùng, Thẩm Dực cũng đã ghép xong chiếc xe đồ chơi bị vỡ nát.
Nhưng con trai lại không còn yêu thích nó như trước, cũng không đòi đem theo bên mình nữa.
Thẩm Dực u ám hỏi: “Không thích chiếc xe này nữa à, Tinh Tinh? Ba sẽ mua cho con 100 chiếc mới, được không?”
Con trai chui tọt vào chăn, lần đầu tiên kể từ khi tỉnh lại… rơi nước mắt.
“Con chỉ muốn mẹ chơi cùng con thôi…”
Thẩm Dực lập tức chạy ra khỏi phòng bệnh, dựa lưng vào tường đấm mạnh đến mức bàn tay đẫm máu.
Về đến nhà, anh ta nói với ba: “Cả đời này con sẽ không cưới ai nữa. Con sẽ dùng cả đời để tưởng nhớ Tinh Nhiễm và nuôi dạy Tinh Tinh thành người.”
Không ngờ, Tô Uyển Mặc lại trốn thoát khỏi viện tâm thần.
Không biết cô ta lấy đâu ra một món trang sức cũ của tôi, lừa con trai đi theo.
Trên sân thượng, Tô Uyển Mặc ngồi dựa vào lan can.
Chỉ mới hơn một tháng, tôi suýt không nhận ra cô ta nữa.
Cô ta vẫn mặc váy trắng.
Tất nhiên không còn là hàng hiệu cao cấp mà là bộ đồ bệnh nhân rộng thùng thình, cũ kỹ.
Chiếc váy trắng giờ đã nhuốm máu.
Vết mới còn đỏ tươi, vết cũ thì thâm đen lại.
Xem ra thời gian qua, bác sĩ Trần cũng “chăm sóc” cô ta không tệ.
Tô Uyển Mặc cười ngọt ngào vẫy tay với con trai:
“Con muốn gặp mẹ phải không? Đứng lên lan can đi, cô sẽ nói mẹ đang ở đâu.”
Con trai tôi lộ vẻ bối rối nhưng không cưỡng lại được nỗi nhớ tôi.
Trái tim tôi thắt lại, điên cuồng gào lên: Đừng qua đó! Đừng!
Con trai nhìn quanh một vòng rồi đột nhiên cười rạng rỡ: “Mẹ! Con nghe thấy tiếng mẹ rồi!”
Thằng bé không do dự mà lao về phía Tô Uyển Mặc.
Con cố trèo lên lan can, giống như từng cố bò về phía tôi trong bệnh viện.
Nó thật sự nghĩ, chỉ cần làm thế… là sẽ lại được gặp mẹ.
Nhưng dưới chân nó, chỉ là vực sâu thăm thẳm.
Tô Uyển Mặc túm lấy thằng bé, bóp chặt đến nỗi móng tay sắp đâm vào da thịt.
Con trai tôi nhăn mặt vì đau, nhưng vì muốn gặp mẹ nên gắng chịu đựng.
“Mẹ đâu? Mẹ ở đâu ạ?”
Tô Uyển Mặc cười khúc khích, chỉ xuống dưới: “Nhảy xuống đó là gặp mẹ ngay!”
“Mẹ mày chết rồi, đang đợi dưới địa phủ đấy!”
“Đồ con hoang, mày cũng chết đi!”
Giọng cô ta ngày càng sắc nhọn, định đẩy con tôi xuống.
Tôi liều mạng dùng linh hồn trống rỗng ôm lấy con.
Tô Uyển Mặc khựng lại một giây, ánh mắt lóe lên kinh ngạc.
Cô ta nhìn quanh, thì thào: “Sao lại nghe như có tiếng của Lâm Tinh Nhiễm… Ha, chẳng lẽ tao thật sự phát điên rồi?”
Chính trong khoảnh khắc cô ta lơ đễnh đó, Thẩm Dực kịp thời lao đến, giật con tôi về.
Tô Uyển Mặc loạng choạng, suýt rơi khỏi lan can.
Cô ta cuống cuồng vung tay chộp vào khoảng không:
“Tôi không muốn chết… Người đáng chết là Lâm Tinh Nhiễm và con trai cô ta, không phải tôi!”
Thẩm Dực ôm con lui lại định rời đi.
Nhưng khi nghe câu nói đó, bước chân anh ta chững lại.
Anh bảo con: “Tinh Tinh ngoan, con đi xuống tầng 8 chờ ba nhé.”
Sau khi con trai đi khuất, anh quay lại.
Tô Uyển Mặc thấy anh trở về liền cười toe toét: “A Dực, anh vẫn không nỡ bỏ em, phải không?”
Đáp lại cô ta… là một cú đẩy mạnh mẽ của Thẩm Dực.
Một tiếng thét xé lòng vang lên.
Tô Uyển Mặc… rơi xuống.
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Mối đe dọa lớn nhất với con trai… cuối cùng cũng đã biến mất.
Thế nhưng, khi nhìn đôi tay sưng tấy tím bầm của con, tôi vẫn không kìm được nước mắt.
Khu vực tên “Đẳng Tinh” không phải nơi hẻo lánh.
Người dân quanh đó đã sớm để ý thấy điều bất thường.
Một số người còn quay lại được cảnh Thẩm Dực ra tay.
Khi ông nội biết chuyện, ông nổi trận lôi đình mắng Thẩm Dực hồ đồ, nóng nảy.
Nhưng anh ta lại vô cùng bình thản.
Anh nói: “Tô Uyển Mặc nói đúng. Chính con đã gián tiếp giết chết Tinh Nhiễm.”
“Đi tù… là điều nên làm.”
“Chỉ cần dẹp yên được Tô Uyển Mặc, con nghĩ Tinh Nhiễm trên trời cũng có thể an lòng.”
Nghe được lời ấy, tôi cảm thấy linh hồn mình nhẹ đi, gần như sắp tan biến.
Con trai lên cơn sốt cao, khi tỉnh lại thì trở nên bình tĩnh hơn nhiều.
Nó không còn suốt ngày nũng nịu đòi mẹ nữa.
Tôi biết… nó hiểu cả rồi.
Ông nội chuẩn bị đưa con sang nước ngoài để đổi môi trường sống, giúp nó sớm vượt qua đau thương.
Hôm rời đi, tôi biết… thời khắc cuối cùng đã đến.
Nhìn con trai chui vào xe, tôi mỉm cười vẫy tay.
Tinh Tinh như cảm nhận được gì đó rồi đột ngột quay lại, nhìn đúng hướng nơi tôi đứng.
Nước mắt đọng đầy khuôn mặt non nớt cứng cỏi ấy, nó cũng vẫy tay lại với tôi.
Tinh Tinh, tạm biệt.
Sau này, nếu con yêu một cô gái nào đó…
Hãy nhớ lời mẹ.
Nhất định… phải yêu cô ấy thật lòng.
Hoàn toàn văn.