Mộ Tiêu Tiêu
Chương 1
Trên đường vào cung thỉnh chỉ, ta đã chặn xe ngựa của Triệu Liên.
Chàng ghìm cương giữa phố dài, thần sắc bực bội: “Chẳng phải chỉ là xin một đạo thánh chỉ ban hôn thôi sao, hà tất phải đi cùng ta?”
“Nghe nói Thái tử muốn cưới một vị quý nữ, Nghênh Nghênh khóc dữ quá nên ta phải đi khuyên muội ấy, nàng tự đi một mình đi.”
Ta cắn môi, dâng thư xin hôn đến trước mặt chàng: “Thế tử, người có muốn xem qua một lượt không?”
“Bộp” một tiếng, thư bị hất rơi, chàng lập tức nhảy lên ngựa với đôi mắt đầy phiền chán: “Đủ rồi, Tiêu Tiêu, ta nào nói không lấy nàng, sao nàng phiền hà mãi thế?”
Móng ngựa giẫm thẳng lên hôn thư, chàng nào có để tâm nhìn tên trên hôn thư vốn chẳng phải chàng, mà là Thái tử.
01
Trước điện Càn Thanh, Thái tử cũng có mặt.
Thánh Thượng đã đích thân viết thánh chỉ ban hôn ngay trước mặt chúng ta.
Chỉ vì Hoàng Hậu xuất cung lễ Phật nên chiếu chỉ phải đợi mấy ngày nữa mới ban ra.
Ra khỏi cung, Thái tử nắm tay ta, trong mắt tràn niềm vui: “Tiêu Tiêu, rốt cuộc nàng cũng đồng ý với ta rồi.”
Ta thu lại ánh nhìn, cẩn trọng mở lời: “Thần nữ cả gan hỏi, sau này điện hạ định cho cô nương họ Từ một danh phận thế nào?”
Chàng thoáng sững sờ: “Nghênh Nghênh ư?
Cô cớ gì phải cho nàng ấy danh phận?”
Ta cắn môi.
Từ Nghênh Nghênh, tiểu sư muội của Thái tử và Triệu Liên.
Nghe Triệu Liên bảo, Thái tử cùng tiểu sư muội tình cảm sâu đậm.
Thậm chí, chàng không màng xuất thân côi cút của nàng ấy.
Quyết chí vượt mọi khó khăn, muốn cưới nàng làm Thái tử phi.
Còn Triệu Liên, cam nguyện thành toàn cho tiểu sư muội và Thái tử, làm chỗ dựa vững chắc cho nàng ấy.
Tình thâm ý trọng khiến kẻ khác cảm động.
Đáng tiếc, ta không phải Từ Nghênh Nghênh.
Mà là vị thanh mai trúc mã theo Triệu Liên hơn mười năm.
Cũng là vị hôn thê từng có hôn ước bằng lời với chàng.
Ta nhắm mắt, kìm nén vị chua xót trong lòng:
“Nếu điện hạ thực sự để tâm cô nương họ Từ, cũng nên cho nàng một danh phận, đâu thể để người ta bơ vơ bên ngoài.”
Thái tử luống cuống, vội nắm vai ta, có vẻ vô cùng sốt sắng: “Tiêu Tiêu, có phải nàng hiểu lầm gì chăng?
Ta chỉ xem nàng ấy như muội muội, không hề mảy may ý tứ nam nữ, những điều kia là ai nói với nàng?”
Ta chợt mở mắt, nhìn sâu vào đôi đồng tử đen láy của chàng.
Ánh mắt chàng sáng ngời, chẳng giống kẻ nói dối.
Khóe môi ta khẽ giật, khẽ mỉm cười.
Thì ra là vậy.
Chẳng qua chỉ có kẻ tự mình đa tình mà thôi.
02
Xe ngựa không về phủ mà vòng sang Phong Lâm Viện.
Trưởng Công chúa đang mở yến tiệc Bách Hoa.
Đã mời ta từ lâu.
Thế nhưng vừa bước vào vườn, mũ trùm của ta liền bị một mũi tên xuyên thủng.
Giữa bao nhiêu người, tóc ta xõa tung bệ rạc, thoạt trông thật bẽ bàng.
Bọn họ đưa ta vào phòng để thay y phục.
Ngang qua lầu gác, vô tình ta thấy Từ Nghênh Nghênh đang nghịch cung, bĩu môi chê cười: “Nhị sư huynh, đây là tiểu thanh mai của huynh đó hả, cũng chẳng có gì đặc biệt.”
Thanh âm quen thuộc kế bên cất lên: “Nàng ta cũng chỉ là một tiểu thư khuê các tầm thường, trầm lặng kém thú vị, đương nhiên chẳng so nổi với vẻ phong hoa tuyệt đại của muội.”
Người cất lời chính là Triệu Liên.
Cô gái tựa hồ đắc ý, bĩu môi: “Thanh mai của huynh tuy cứng nhắc vô vị nhưng được cái thân phận cao quý, lại hết mực si mê huynh, huynh cứ tạm lấy đi.
Dù gì ta cũng đã có Đại sư huynh, không nỡ thấy huynh vì ta mà cô độc cả đời.”
Triệu Liên thoáng lộ nét xót xa, giọng phảng phất nỗi tủi thân quạnh quẽ: “Muội yên tâm, sư muội.
Ta sẽ cưới nàng ta, sẽ không để muội khó xử.
Chỉ là, Thái tử chung quy vẫn là Thái tử, muội đừng vì chuyện này mà gây gổ với chàng.”
Trên chiếc bàn thấp, nàng ta chống cánh tay, bĩu môi làm nũng với Triệu Liên: “Tất cả cũng vì Thái tử ca ca quá đáng.
Ta chẳng có danh phận mà theo chàng, thế nhưng chàng lại muốn cưới một quý nữ để giữ vững ngôi vị, lần này chàng không tới cầu ta thì ta nào thèm để ý…”
Ta không nán lại nghe tiếp, quay lưng bỏ đi.
Mối thanh mai hơn mười năm, rốt cuộc chẳng địch nổi tiểu sư muội từ trên trời rơi xuống.
03
Lúc ra về, ta gặp Triệu Liên.
Trông chàng có vẻ nôn nóng, giọng trách móc: “Sao nàng thay y phục lâu như vậy?”
Ta lùi lại nửa bước, nhướn mày: “Sao thế?
Chàng đang tìm ta ư?
Hay là chàng bắt được thích khách rồi?”
Chàng cau mày, không vui: “Sao nói năng khó nghe như thế?
Cũng chỉ là vô tình xô xát với nàng, làm gì tới mức thích khách?”
“Vậy được, kẻ vô tình xô xát ta đâu, đã bắt được chưa?”
Chàng chần chừ một khắc rồi gật đầu: “Là Nghênh Nghênh, tiểu sư muội ở Thương Sơn.
Ở trên núi nàng ấy quen đùa giỡn, vừa nghe ta sắp thành thân, nàng ấy hiếu kỳ muốn xem thử dáng vẻ của nàng chứ không có ác ý.
Hay là để ta bảo nàng ấy đích thân nhận lỗi với nàng, được chứ?”
Ta suy nghĩ giây lát, nể tình Trưởng Công chúa, cuối cùng cũng không truy cứu.
Vẫn là cái bàn thấp ấy, Từ Nghênh Nghênh đang gục lên bàn ngủ gà ngủ gật.
Trên người khoác tấm áo choàng màu xanh đậm, vừa nhìn ta đã biết đó là áo của Triệu Liên.
Nghe có tiếng động, nàng choàng tỉnh dụi mắt, ánh nhìn lướt qua ta rồi dừng thẳng lên người Triệu Liên phía sau, cằn nhằn: “Sao huynh về trễ vậy, gà quay của ta đâu?
Triệu Liên khẽ cười khổ, rút từ tay áo ra một gói giấy dầu.
Vẫn còn hơi nóng bốc lên, rõ là chủ nhân giữ rất kỹ.
Ta thản nhiên nhìn chàng, vẫn có thể tiện tay mua gà quay giữa lúc đi tìm ta, thật cũng “quá để tâm” rồi.
Chàng cẩn trọng xé gà cho nàng ấy, thấy nàng xé một miếng lớn ngấu nghiến, mới cười cưng chiều: “Được rồi, đừng ăn vội—”
Vừa nói vừa thân mật vỗ nhẹ vai nàng, ra hiệu bảo nàng nhìn về phía ta: “Đây là Tiêu Tiêu.
Nàng vừa lỡ tay bắn hỏng mũ trùm của người ta, mau kính một chén tạ lỗi.”
Từ Nghênh Nghênh lúc này mới nhớ đến sự hiện diện của ta.
Nàng nhận khăn tay từ Triệu Liên lau miệng, rồi mới cười hì hì nhìn ta: “Xin lỗi nha, Mộ tiểu thư.
Ta quên mất nữ nhi khuê các không biết võ, chỉ bắn rơi mỗi cái mũ mà cũng hoảng hồn đến vậy, thật là lỗi của ta.
Thực ra nàng cứ yên tâm, cung tiễn của ta rất chuẩn, tuyệt đối sẽ không làm nàng bị thương đâu.”
Nói xong, chính tay nàng rót một chén rượu, đưa cho ta.
Triệu Liên cũng quay sang nhìn, vẻ chờ mong: “Được rồi, Tiêu Tiêu, nể mặt ta, đừng chấp nhặt với muội ấy.”
Ta chau mày, nhấp nhẹ một ngụm.
Vị cay nồng xộc thẳng xuống cổ họng như lửa đốt, làm ta sặc đến ho khan liên tục.
Bên tai vang tiếng Từ Nghênh Nghênh cười khẽ ngạc nhiên: “A chà, ta lại quên mất, mấy tiểu thư khuê các đâu uống nổi loại rượu mạnh như đao tửu, đều tại ta tiện tay lấy nhầm.”
Hồi lâu ta mới dứt cơn ho.
Do bất cẩn nên mới sặc chứ rượu này, không hẳn không thể uống.
Có điều, người đối diện e rằng chưa chắc chịu nổi.
Ta mỉm cười, ngửa cổ uống cạn chén thêm một lần nữa.
Cảm giác cay xè lan vào miệng, ta ngẩng đầu, nhìn nàng cười: “Được rồi, kế tiếp đến lượt Từ cô nương.”
Nàng trợn mắt há miệng, mặt hết đỏ lại trắng, rốt cuộc như đang tranh đua, cầm chén rượu dốc cạn vào miệng.
Quả nhiên, rượu vừa trôi tới cổ họng nàng lập tức sặc đến nước mắt nước mũi chảy ròng, trông vô cùng thảm hại.
Ta lặng lẽ nhìn cảnh ấy, ánh mắt giễu cợt.
Đem thứ mình không giỏi đi làm khó kẻ khác, chi bằng đừng nên khơi mào.
Mãi sau, nàng vẫn không ngừng chảy nước mắt, vừa nấc liên tục vừa hờn dỗi trừng ta, hai tay giận dữ đấm vào người Triệu Liên: “Ta đã bảo mà… hức… vị hôn thê của huynh… vốn đâu ưa gì ta… hức… nàng ta cố ý nhắm vào ta…”
Triệu Liên xót xa lau nước mắt cho nàng, vừa vỗ lưng vừa trừng mắt với ta: “Mộ Tiêu Tiêu, nàng làm trò gì thế?
Nghênh Nghênh có ý tốt tạ lỗi, sao nàng đáp lại bằng cách này?
Trước nay ta đâu biết nàng lại nhẫn tâm độc ác như rắn rết?”
Ta nhếch môi cười lạnh, lòng người đã mù thì nhìn gì cũng chỉ càng thêm mù quáng.
04
Mấy ngày liền Triệu Liên không đến tìm ta, ngay cả đồ vật ta gửi sang cũng bị hạ nhân trả về nguyên vẹn.
Ta đành ngao ngán hỏi người mang quà: “Hắn có xem qua không?”
“Dạ không, bên phủ Hầu gia nghe nói đồ của tiểu thư gửi họ còn chẳng thèm mở, bảo đem trả lại.”
Nói rồi y lưỡng lự một lúc, hạ giọng: “Tiểu thư chi bằng tạm đừng gửi nữa, bọn gia nhân bên đó nói khó nghe lắm, nào là tiểu thư chọc giận Thế tử, giờ cứ bám riết lấy người, Thế tử càng thêm chán ghét…”
Ta chán nản thở dài, lẳng lặng bảo nha hoàn mang chiếc rương đi.
Trong rương đều là vật chàng từng tặng ta, ta chẳng qua chỉ muốn trả lại mà thôi.