MỘT TỜ HÒA LY

Chương 1



Ta cùng Bùi Cảnh thành hôn được 10 năm.

Hắn mặc sức đắm mình trong tình sắc, ái thiếp tỳ nữ đẹp đẽ tựa như mây trời.

Trong yến tiệc sinh thần, ta nhìn hắn đòi một tờ hòa ly.

Ta chẳng cần bất cứ thứ gì, những lời hứa trăm năm vô ưu, một đời vinh hoa năm xưa, ta đều không cần, chỉ cần hòa ly.

Ta vốn nghĩ Bùi Cảnh sẽ đồng ý.

Nào ngờ hắn luống cuống đến mức làm vỡ tan chén trà, mặt đỏ sẫm, trong mắt cuộn lên hàn ý hung hiểm.

“Ta không đồng ý.”

“Đừng hòng rời đi!”

1

Năm thứ 10 sau khi thành thân, Bùi Cảnh đón di nương thứ 7 vào cửa.

Nghe nói nàng là nhạc kỹ ở kỹ lâu.

“Nô gia bái kiến phu nhân.”

Nàng rụt rè đến dâng trà thiếp, giọng nói mềm ngọt, tựa đường tẩm mật.

Ta thản nhiên nhận lấy, ánh mắt lướt qua gương mặt nàng, rồi khẽ ừ một tiếng.

Nhan sắc thanh lệ, như đóa phù dung thấm đẫm sương mai.

Dáng vẻ có ba phần giống ta.

Cũng có ba phần giống vị di nương được đón vào cửa năm ngoái.

Hoặc phải nói, mấy năm nay, tất cả những thiếp thị được Bùi Cảnh nạp vào phủ, đều có nét tương tự: lông mày cong, mắt hạnh, dịu dàng như nước.

“Nô gia xuất thân ở Giang Lăng, họ Tần, tên Hồn Dữ, vốn là thanh quan của Phương Nghi Lâu.”

Nàng nói: “Được Hầu gia thương xót, bỏ tiền chuộc nô gia về.”

Từ trước tới nay Bùi Cảnh vốn phóng túng, chuyện chuộc nhạc kỹ về rồi rước vào phủ, ta chẳng hề lấy làm lạ.

Tần Hồn Dữ chợt khép tay che mặt, giọng nói yếu ớt cất lên.

Nàng bảo: “Hôm ấy nô gia bị một tên công tử bột uy hiếp, hắn nói nếu nô gia không hầu hạ hắn một đêm, hắn sẽ đập nát Phương Nghi Lâu, mama cũng bất lực… nhưng Hầu gia… Hầu gia đã vì nô gia mà ra mặt…”

Câu chuyện anh hùng cứu mỹ nhân này,

nếu là ta trước kia, hẳn sẽ phẫn nộ vô cùng.

Năm 16 tuổi yêu nhau, 18 tuổi gả cho Bùi Cảnh, ta vẫn luôn nghĩ tình cảm đôi ta thắm thiết.

Nhưng, bắt đầu từ năm thứ 4 sau thành hôn, phủ họ Bùi luôn rộng cửa, mỗi năm đều đón thêm một vị di nương.

Đó mới chỉ là những người vào phủ.

Còn danh tiếng của Bùi tướng quân, Bùi Hầu gia nơi chốn yên hoa liễu hạng, cũng vang dội khắp nơi.

Bao lần ánh trăng lên đến đỉnh, ta quấn áo khoác, mang theo cái lạnh, dẫn người tới thanh lâu tìm hắn.

Thuở ban đầu, ta làm ầm ĩ.

Làm ầm tới long trời lở đất, gà chó không yên.

Khi Bùi Cảnh lần đầu nạp thiếp, ta đập phá hết những thứ có thể đập trong phủ, dọa cho vị di nương ấy sợ hãi co ro như chim cút.

Nhưng tất cả vô ích.

Bùi Cảnh chỉ liếc ta một cái, để lại một câu: “Tiếc thay bộ sứ Thanh Hoa mới mua.”

Rồi quay đi ngay.

Ta không cam lòng, làm ầm ĩ vô dụng, bèn nghĩ đủ trăm phương ngàn kế để hàn gắn tình cảm hai đứa.

Thần miếu, tiên quán, đạo quán khắp Thượng Kinh, nơi nào cũng in dấu nén hương, lời khấn xin của ta.

Ta quỳ trên nền đất, khẩn cầu thần linh ban ơn, cầu Bùi Cảnh hồi tâm chuyển ý, nguyện đánh đổi cả thọ mệnh.

Ta còn sai tỳ nữ mua sách tranh ái tình, bắt chước nữ nhân trong đó, dè dặt nịnh nọt chàng.

Tất cả đều vô dụng.

Nay, nghe Tần Hồn Dữ e ấp tự bày tỏ, trong lòng ta không còn bất cứ gợn sóng bi thương nào.

Thậm chí còn muốn bật cười.

2

Tần Hồn Dữ len lén liếc ta.

Thấy ta chẳng phản ứng gì, nàng cụp mắt, lại càng thao thao bất tuyệt.

“Hầu gia nói,” - nàng mỉm cười dịu ngọt, “cả đời này sẽ không phụ nô gia, chúng ta chẳng cần thề non hẹn biển, tình căn thâm trồng. Nếu nô gia không thích trong phủ đông người, Hầu gia sẽ mua riêng một chỗ tĩnh lặng cho nô gia.”

“Nhưng nô gia cảm thấy, vẫn nên đến bái kiến phu nhân, thiếp…”

“Ngươi có biết không.”

Ta khẽ vuốt tay vịn ghế Thái sư, mỉm cười ngắt lời nàng, “Những lời này, Bùi Cảnh đã nói trọn 6 lần.”

“Thật đúng là y hệt nhau… đến một chữ cũng chẳng đổi.”

Tần Hồn Dữ sững sờ ngẩng đầu.

Mặt nàng tái đi, mím chặt môi, lắc đầu: “Không… Hầu gia nói ta đặc biệt… chàng còn đưa ta đi nghe hát, nói ta là tâm can…”

Nàng khe khẽ kể thêm vài chuyện sến súa nghe mà nổi da gà.

Ta mỉm cười.

“Ngươi nói với ta những điều này làm chi.”

Tần Hồn Dữ lùi lại một bước.

Nàng lí nhí: “Nô gia chỉ thấy phu nhân thân thiết…”

“Thân thiết ư?”

Ta như nghe được trò khôi hài, liền hừ khẽ một tiếng.

“Ngươi dâng trà là loại Vân Vụ Thanh, đó là thứ ta ghét nhất. Tần di nương, ngươi thật tốn công tìm hiểu về ta.”

Ta nói: “Năm ngoái, người được nạp vào phủ là Lý di nương, được chàng cứu từ tay giặc cướp. Khi ta biết chuyện, nổi trận lôi đình, đập phá phủ một phen, Lý di nương sợ đến khóc ba ngày, nên được Bùi Cảnh sủng ái một thời gian.”

“Ngươi cũng muốn bắt chước thế, phải không.”

Mặt Tần Hồn Dữ thoắt chốc không còn chút máu.

“Ngươi xuất thân từ Phương Nghi Lâu, mà ta xông vào kỹ viện không phải chỉ đôi ba lần, danh tiếng ghen tuông của ta hẳn sớm truyền xa.”

Ta nhìn xuống nàng, khẽ cười, “Ngươi muốn lợi dụng ta, nhưng quên mất…”

“Ta là chủ mẫu của ngươi, là chủ nhân của Hầu phủ.”

“Ta có rất nhiều cách tống ngươi đến chốn kỹ viện bẩn thỉu nhất, ngươi tin hay không.”

Tần Hồn Dữ ngẩng đầu, nhìn thẳng vào ta.

Nàng nghiến răng, từng lời như từ kẽ răng nặn ra: “Phu nhân quả nhiên ghen dữ, tàn nhẫn đúng như lời đồn.”

“Có lẽ đã quá lâu không nếm trải ái tình, nên người không biết thế nào là được ai quan tâm.”

“Chỉ biết buông lời cay nghiệt với nô gia.”

Ta hất tay.

“Bịt miệng ả lại.”

Tỳ nữ nhanh nhẹn ấn Tần Hồn Dữ xuống sàn, nhét vào miệng nàng một miếng khăn vuông.

Nàng đau đớn rên rỉ, không ngừng giãy dụa.

Ta nhấp một ngụm trà.

Chương tiếp
Loading...