Muốn Cô Ấy

Chap 1



Vì muốn cứu vãn công ty của Bạch Nguyệt Quang, Lục Dã đã đưa tôi vào căn phòng của đối phương.

Hoàn toàn không bận tâm việc tôi là vợ sắp cưới của anh ấy.

“Tô Hồi, nhà họ Lục chúng tôi nuôi cô bao nhiêu năm, cũng đến lúc cô nên báo đáp rồi.”

Sau đó, Lục Dã đứng chờ ở cửa khách sạn, đợi tôi vùng vẫy phản kháng để anh ta có thể thuận lý thành chương mà “giải cứu” tôi.

Nhưng lại nghe tiếng tôi rên rỉ đầy khó chịu: “Đau… Anh nhẹ thôi.”

Đêm đó, vị đại thiếu gia nhà họ Lục – vốn dĩ lúc nào cũng tỏ ra hờ hững – giơ ghế điên cuồng đập cửa, hai mắt đỏ ngầu van xin vợ sắp cưới của mình bước ra.

1

Khi cầm hồ sơ đến cho Lục Dã ký, anh ta chậm rãi lên tiếng: “Tối nay có một buổi tiệc, cô đi cùng tôi.”

Nói xong, anh ta ngẩng đầu đánh giá tôi, cười khẩy một tiếng: “Nhớ thay bộ đồ khác.

Chúng ta đến dự tiệc đàng hoàng, không phải để cô đi quyến rũ ai.”

Tôi không hiểu.

Tôi đang mặc trang phục công sở bình thường, có gì không đứng đắn đâu chứ.

Nhưng tôi vẫn ngoan ngoãn gật đầu: “Tôi biết rồi.”

Ai bảo bây giờ tôi là thư ký của anh ta.

Ai bảo tôi… nợ nhà họ Lục.

Đành ngậm ngùi lườm anh ta trong lòng.

Buổi tối, tôi búi gọn tóc dài, thay một chiếc váy đỏ dài quá gối.

Phần cổ áo che đến xương quai xanh vậy mà vẫn không giấu được thân hình đầy đặn.

Kết hợp với gương mặt rạng rỡ.

Theo lời mẹ Lục từng nói: “Người con gái này nhìn một cái là biết chẳng ra dáng ngoan hiền.”

Vì những lời gièm pha của bọn họ, tôi từng có lúc hoài nghi chính mình.

Thời trung học, tôi không dám mặc đồ bó sát, lúc nào cũng gù lưng vì sợ bị ai nhìn thấy.

Đến khi lên đại học thì vòng một đã 36D.

Được bạn cùng phòng động viên, tôi mới hiểu ra.

Quy củ á? Quy củ gì chứ?

Quy củ của tôi chính là quy củ.

Bất kể vóc dáng thế nào, mỗi cô gái đều có quyền tỏa sáng vẻ đẹp riêng của mình.

Những kẻ cần cảm thấy xấu hổ chưa bao giờ là chúng tôi mà chính là những kẻ đầu óc dơ bẩn kia.

Khi lên xe, ánh mắt của Lục Dã rơi trên chiếc cổ dài và đôi chân trắng nõn của tôi, anh ta trầm ngâm giây lát.

Nhìn đồng hồ, rốt cuộc anh ta cũng không nổi đóa nữa mà chỉ bảo tôi xõa tóc ra rồi gọi tài xế lái xe đi.

Tôi bị anh ta nói một câu khó hiểu nhưng vẫn nghe lời mà buông tóc xuống.

May mắn là lúc đến cửa câu lạc bộ, Lục Dã cũng chẳng còn tâm trí quản tôi.

Bởi vì Thẩm Vi cũng đến.

2

Thẩm Vi là bạn đại học của Lục Dã, đồng thời cũng là Bạch Nguyệt Quang của anh ta.

Một người là nam thần của trường, một người là hoa khôi, lúc trước tin đồn giữa họ nhiều vô số kể.

Rất nhiều người nói, nếu không có tôi – cô vợ sắp cưới từ nhỏ, có lẽ họ đã sớm ở bên nhau.

Hôm nay Thẩm Vi mặc một chiếc váy trắng dài, trông vô cùng dịu dàng đoan trang.

Đây chính là kiểu con gái nhà gia giáo mà Lục Dã thích nhất.

Nhìn thấy tôi, Thẩm Vi kín đáo quan sát từ đầu đến chân rồi nhẹ nhàng mỉm cười: “Đây là em gái Tô Hồi đúng không? Quả nhiên… danh bất hư truyền.”

Tôi cũng mỉm cười đáp lại nhưng không bắt chuyện.
 “Danh bất hư truyền” – cho dù là lời đồn gì, chắc chắn cũng chẳng hay ho gì về tôi.

Trong phòng bao, mọi người đã có mặt đông đủ, chỉ chờ ba chúng tôi.

Vừa bước vào, tôi liền chạm mắt với người đàn ông ngồi ngay vị trí trung tâm.

Đó là nam chính của buổi tiệc – Giang Văn, tổng giám đốc tập đoàn Giang thị.

Công ty nhà Thẩm Vi đang đối mặt nguy cơ phá sản, chỉ có công ty của Giang Văn mới có thể cứu nên bữa tiệc hôm nay được sắp xếp vì cô ta.

Đôi mắt người đàn ông ấy sắc bén như dã thú, dường như chỉ cần bị anh ta khóa chặt, tôi sẽ không thể trốn thoát.

Tôi theo phản xạ mà tránh đi, không dám đối diện với anh ta.

Chỉ còn ba chỗ trống, một ghế cạnh Giang Văn, hai ghế bên phía đối diện.

Lục Dã hiển nhiên sẽ ngồi cùng Thẩm Vi.

Vậy nên tôi chỉ còn cách ngồi xuống ghế bên cạnh Giang Văn.

Vừa ngồi xuống, tôi liền nghe thấy những tiếng xì xào quanh mình: “Đây là vợ sắp cưới của thiếu gia Lục sao? Không ngờ cô ta lại xinh thế, dáng người này, tôi còn thấy hấp dẫn hơn cả Thẩm Vi ấy chứ.

“Ở nhà họ Lục hơn mười năm, không có chút nhan sắc sao được?”

“Nếu Lục thiếu không hứng thú, tôi có thể giúp anh ta giải quyết phiền phức này.”

Chẳng bao lâu, mấy gã đàn ông thi nhau đến mời rượu tôi.

Tôi đành cắn răng đáp lại.

Cũng may trước đây ra ngoài xã giao với Lục Dã nhiều, tôi cũng luyện được chút tửu lượng.

Chỉ là tôi đã cố tránh hết mức để không chạm vào Giang Văn bên cạnh, vậy mà chân và tay vẫn vô tình cọ vào anh ta.

Nghe nói người nắm quyền nhà họ Giang này ghét nhất việc bị phụ nữ chạm vào.

Chỉ mong anh ta đừng nghĩ tôi cố tình.

Trong lòng đang bất an thì vừa ngẩng đầu, tôi đã bắt gặp ánh mắt tối tăm của Lục Dã.

3

Tôi cũng không hiểu mình lại làm sai chuyện gì.

Đúng lúc anh ta định bùng nổ thì Thẩm Vi nắm lấy tay anh, hai người nhìn nhau, ánh mắt của Lục Dã dần dịu lại.

Thẩm Vi khẽ cười dịu dàng: “Nơi này đa phần mọi người đều là bạn cùng trường, nếu không cũng là du học từ Ivy League nước ngoài về.

Không biết em gái Tô Hồi tốt nghiệp đại học nào vậy?”

Trong chớp mắt, cả phòng dồn ánh nhìn về phía tôi.

Tôi chần chừ một chút rồi cũng nói ra tên trường đại học mình từng theo học.

Chỉ là một trường đại học hệ chính quy bình thường chứ chẳng phải trường danh tiếng, có lẽ rất nhiều người ở đây chưa bao giờ nghe.

Gương mặt Thẩm Vi đầy vẻ ngạc nhiên: “Xin lỗi em nhé, Tô Hồi.

Tôi cứ nghĩ em cũng tốt nghiệp trường danh giá như chúng tôi.

Nhưng không sao, với bằng cấp của em mà có thể trở thành thư ký của Lục Dã cũng đã rất giỏi rồi.”

Vài câu của Thẩm Vi đã khiến những người đàn ông vừa nãy còn vây quanh tôi lập tức tản đi.

“Có mỗi cái ngoại hình thì được gì, nhà cửa không có, bằng cấp cũng không, so với Thẩm Vi thì thua xa.”

“Cô ta vừa nói mình học trường gì ấy nhỉ? Nghe lạ hoắc, chắc kiểu ‘trường gà’ phải không? Bảo sao Lục thiếu không ưng.”

“Loại này chỉ có thể chơi bời qua đường, đem về nhà người ta hỏi tới thì mất mặt chết.”

Bọn họ tưởng nói nhỏ lắm nhưng thực ra ai cũng nghe được.

Có lẽ họ cũng chẳng buồn quan tâm có bị nghe thấy hay không.

Tôi liếc sang, thấy nụ cười đắc ý nơi khóe môi Thẩm Vi.

Định mở lời đáp trả.

Bỗng nhiên, người đàn ông nãy giờ vẫn trầm mặc ngồi cạnh tôi bật cười khẽ một tiếng.

4

Mọi âm thanh phút chốc yên lặng.

Chỉ thấy Giang Văn hơi nhếch mày, bàn tay có những khớp xương rõ ràng đang xoay xoay chiếc bật lửa vàng khắc hoa văn.

Anh ta nhìn về phía Thẩm Vi, giọng điệu hờ hững: “Nếu trường danh tiếng chứng tỏ năng lực, vậy hôm nay cô Thẩm đến đây để làm gì?”

Chương tiếp
Loading...