NAM HẠ

Chương 1



Mẫu thân của ta là đệ nhất mỹ nhân Kim Lăng.

Năm sinh ra ta, phụ thân dẫn về một nữ nhân là thanh mai của người và một bé trai ba tuổi.

Người nói:
“Uyển nương, nhà họ Lý chúng ta không thể không có nối dõi.”

Chỉ trong một đêm, gương mặt mẫu thân ta đầy những vết đốm đen đáng sợ.

Phụ thân chê người dung mạo xấu xí, từ đó không bước vào chính viện dù chỉ một bước.

Cho đến khi thành Kim Lăng thất thủ.

Phụ thân, vốn là quân giữ thành, lại mang theo thanh mai mà bỏ trốn, để ta và mẫu thân rơi vào tay loạn quân.

Hôm ấy. Mẫu thân ngồi thẫn thờ đến khi trời sáng.

Người dùng nước thảo dược tẩy sạch những vết đốm đen trên mặt, rồi xoay người bước vào trướng của tướng địch.

1

Lần đầu tiên ta thấy mẫu thân đẹp như vậy.

Dẫu những ngày liên tiếp chạy trốn khiến người vô cùng tiều tụy, nhưng gương mặt tuyệt sắc ấy vẫn trắng như tuyết, không tì vết, tựa tiên nữ hạ phàm, đẹp đến mê hoặc lòng người.

Người ôm ta vào lòng, dịu dàng vuốt tóc ta:
“Tần nhi, đừng sợ, mẫu thân nhất định sẽ cứu con ra ngoài.”

Ta dụi đầu vào lòng người, hít một hơi thật sâu.
“Mẫu thân, người thơm quá.”

Người mỉm cười với ta, nhưng ánh mắt lại như chứa đựng lệ sầu.

Lúc ta tỉnh lại lần nữa, mẫu thân đã không còn ở bên.

Sự hoảng sợ khủng khiếp ập đến.

Ta vừa khóc vừa lớn tiếng gọi:
“Mẫu thân, mẫu thân, người đi đâu rồi? Tần nhi sẽ ngoan ngoãn mà, người đừng bỏ lại Tần nhi.”

Ta khóc đến khản giọng, nhưng mẫu thân vẫn không trở lại.

Người đến là cai ngục.

Hắn vừa chửi rủa vừa bước tới, nhổ một bãi nước bọt vào ta.

“Kêu cái gì mà kêu, gọi hồn à! Mẫu thân ngươi bò lên giường tướng quân của bọn ta, giờ đang hưởng lạc rồi, ngươi cầu cho nàng sáng mai còn sống mà về đi!”

Hắn cười hèn hạ, giọng điệu bỉ ổi, thậm chí liếm môi như đang hồi tưởng.

“Mỹ nhân đệ nhất Kim Lăng quả thật danh bất hư truyền, chỉ nhìn thoáng qua thôi đã khiến xương cốt lão tử này mềm nhũn.”

Ta không hiểu hắn nói gì, chỉ biết đó chắc chắn không phải lời hay ý đẹp.

Ta nhảy lên, khản giọng hét lớn:
“Không cho phép ngươi mắng mẫu thân ta! Mẫu thân ta là người tốt nhất trên đời!”

Người đàn ông mặt mày hung tợn giật mình, rồi giơ chân đá mạnh vào ngực ta.

Cơn đau dữ dội cùng bóng tối ập đến.

Ta ngã sõng soài trên đất, đau đến mức gần như ngất lịm.

Cai ngục chửi thề một câu:
“Chó chết! Sớm muộn ta cũng giết ngươi!”

Đợi hắn rời đi, ý thức của ta hoàn toàn rơi vào hư không.

Trong mơ, mẫu thân dường như không bao giờ nổi giận. Người đối với ai cũng ôn hòa.

Chỉ riêng với phụ thân, không bao giờ nở một nụ cười.

Phụ thân cũng không thích ta, mắng ta là đồ vô dụng.

Mỗi khi như vậy, mẫu thân luôn như sư tử mẹ bảo vệ con, xông lên cắn trả đến khi phụ thân không dám lại gần nữa.

Ta rõ ràng đã rất nỗ lực, ngay cả tiên sinh cũng khen ta thông minh, còn giỏi hơn cả đứa con bảo bối kia của phụ thân.

Nhưng phụ thân vẫn không thích ta.

Không biết đã qua bao lâu, ta chỉ cảm thấy cái lạnh trên thân bị xua tan bởi một hơi ấm quen thuộc.

Ta mơ màng mở mắt, liền thấy mẫu thân đang ôm ta, nước mắt tuôn rơi.

Gương mặt người trắng bệch, nơi cổ còn lưu lại một vết đỏ.

Ta khản giọng hỏi người đã đi đâu.

Ta nói:
“Mẫu thân, bụng con đau quá.”

Mẫu thân lau nước mắt.

Người nói:
“Mẫu thân đi mua bánh ngọt ngon cho Tần nhi rồi, Tần nhi ngoan, mẫu thân thổi một cái, bụng sẽ hết đau.”

Nói rồi, nước mắt người lại rơi lã chã, vừa vặn rơi vào miệng ta.

Ta nghĩ, nước mắt mẫu thân thật đắng.

2

Dẫu ta chỉ mới sáu tuổi, nhưng không hề ngốc.

Thành Kim Lăng đã thất thủ, phụ thân bỏ mặc chúng ta, mang theo di nương cùng bảo bối nhi tử của hắn mà chạy thoát.

Chỉ để lại ta và mẫu thân, bị bắt làm tù binh của quân địch.

Ta dùng bàn tay nhỏ chạm vào xương quai xanh của mẫu thân, hỏi người có đau không.

Nhưng người lại khóc càng dữ dội hơn.

Dẫu vậy, có một điều người không lừa ta.

Chỗ ở của chúng ta đã được chuyển từ nhà ngục sang một tiểu trướng.

Có bánh ngọt thơm ngọt, đồ ăn ngon lành, còn có cả tỳ nữ hầu hạ.

Quan trọng nhất, chúng ta còn có quyền tự do đi lại.

Dẫu phạm vi không lớn, nhưng đủ để ta gặp được những quý nữ thế gia Kim Lăng.

Các nàng từng cười nhạo mẫu thân, nói rằng từ đệ nhất mỹ nhân Kim Lăng, người đã trở thành đệ nhất xấu nữ.

Không ngờ, hiện tại nhìn thấy mẫu thân sống thoải mái hơn mình, các nàng vừa ganh tỵ, vừa mắng người không biết liêm sỉ, lại đi hầu hạ quân địch.

Ta hỏi mẫu thân vì sao các nàng sống trong những trướng quân, mà binh sĩ lại tùy tiện ra vào được.

“Tiên sinh chẳng phải dạy rằng nam nữ bảy tuổi đã không cùng chỗ ngồi sao?”

Mẫu thân không chút biểu cảm nói với ta:
“Bởi vì trong thời loạn, nữ nhân muốn sống còn khó hơn chết.”

Ta không hiểu sống hay chết là gì.

Nhưng ta nghĩ, những người đó chỉ đang ghen tị với dung mạo của mẫu thân.

Vì họ không có được, nên mới dùng những lời khó nghe để sỉ nhục người.

Nhưng mẫu thân dường như không quan tâm.

Người được tướng quân Mộ Dung Hồi sủng ái, cách ngày lại bị gọi đi hầu hạ.

Ngày hôm sau, khi trở về, sắc mặt mẫu thân trắng bệch, bước chân cũng run rẩy.

Ta hỏi tỳ nữ, hầu hạ Mộ Dung tướng quân có mệt không?

Tỳ nữ thở dài, đáp:
“Tiểu muội còn nhỏ, lớn lên rồi sẽ hiểu.”

Nhưng còn chưa kịp hiểu ra vì sao phải lớn lên mới hiểu được đạo lý, Mộ Dung Hồi đã nói muốn dẫn mẫu thân đi du xuân.

Khi trở về, mẫu thân nằm trong lòng hắn, được bao phủ bởi tấm áo choàng, chỉ để lộ gương mặt.

Hai người chung một ngựa, chỉ thấy búi tóc của mẫu thân đã rối, sắc mặt lại ửng hồng.

Khi họ đi ngang qua trướng của những quý nữ, một nữ tử ăn mặc rách rưới, đầu tóc bù xù vừa cười vừa khóc, lao ra ngoài.

Nàng chạy quá vội, bị vấp ngã, mặt đầy máu.

Rồi bị một đại hán to lớn phía sau túm lấy, kéo vào trướng.

Trên đất còn lưu lại một vệt máu dài.

Ta không ở đó nên không thấy cảnh ấy.

Nhưng tỳ nữ kể lại, mẫu thân tựa như hóa điên, đột ngột vùng khỏi vòng tay Mộ Dung Hồi, nhảy xuống ngựa, rút trâm cài tóc, một đâm xuyên qua tim nữ tử kia.

Trước khi chết, nữ tử ấy nắm chặt lấy tay mẫu thân, môi mấp máy, nhưng chẳng ai nghe được nàng nói gì.

Nhưng mẫu thân lại bị hoảng loạn, đêm đó liền phát sốt cao.

Mẫu thân sốt suốt ba ngày ba đêm, ta ở bên giường, không dám rời nửa bước.

Tỳ nữ nói người bị thương tâm quá độ, nếu không uống thuốc, chỉ sợ không qua khỏi.

Nhưng Mộ Dung Hồi lại không cho mời đại phu.

Ta nghĩ hắn ghét bỏ mẫu thân, không muốn giữ lại người.

Ta ôm mẫu thân, vừa khóc vừa nài nỉ người tỉnh dậy.

“Mẫu thân, người đừng bỏ Tần nhi, Tần nhi sẽ ngoan mà.”

Đêm thứ ba, mẫu thân cuối cùng cũng mở mắt.

Người nắm lấy tay ta, giọng yếu ớt:
“Tần nhi, không được khóc.”

Ta ôm chầm lấy mẫu thân, nước mắt không ngừng rơi:
“Mẫu thân, người đừng rời xa con, con sợ lắm.”

Người vuốt tóc ta, khẽ cười, nhưng nụ cười ấy khiến lòng ta đau nhói.

“Mẫu thân không bỏ Tần nhi, nhưng sau này Tần nhi phải mạnh mẽ, biết không?”

Ta gật đầu, mặc dù chẳng hiểu mạnh mẽ là gì.

Chỉ biết mẫu thân muốn ta nghe lời, ta nhất định sẽ làm.

Ngày hôm sau, mẫu thân tự mình đứng dậy, sắc mặt vẫn tái nhợt, nhưng ánh mắt đã không còn sự yếu đuối của hôm qua.

Người nói với tỳ nữ, muốn gặp Mộ Dung Hồi.

Chương tiếp
Loading...