Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
Mở Ứng Dụng Shopee để mở khóa toàn bộ chương truyện!
NÀNG LÀ THÁI TỬ, TA LÀ THÁI TỬ PHI
Chương 2
Vừa nói, ta vừa như kẻ lưu manh vuốt ve mu bàn tay nàng, ánh mắt đầy hâm mộ: “Nói thật, tay của cô dưỡng thế nào mà đẹp như vậy?”
Nàng rút tay ra, giọng điệu lạnh nhạt: “Trời sinh đã vậy.”
Ta nhìn xuống bàn tay ngắn ngủn, thô kệch của mình.
Trời cao thật bất công mà!
Ta hắng giọng, hỏi tiếp: “Vậy cô tên gì?”
Nàng do dự một lúc, đáp: “Tiểu nữ là kẻ mang tội, họ tên không tiện nhắc đến. Chỉ có một chữ Đạm. Nay đã vào nhà họ Trình, mong tiểu thư ban cho một cái tên mới.”
Ta gật đầu, trầm ngâm hồi lâu, rồi nói: “Cô xinh đẹp, tay cũng đẹp, lại đến nhà ta vào mùa đông... Hay là gọi cô là…”
“Bánh nếp đi.”
3
Nàng: ?
Ta liếm liếm khóe môi: “Đó là món ta thích ăn nhất gần đây, giờ nhắc đến lại khiến ta thèm.”
Nàng: ?
Ta quay sang nha hoàn bên cạnh: “Tiểu Đào, đưa nàng ấy đi thay y phục đi.”
Nàng muốn nói gì đó nhưng lại thôi, cuối cùng hỏi: “Tiểu thư, tên của nàng ấy bình thường như vậy, liệu tên của ta có phải không ổn không?”
Ta thản nhiên đáp: “À, tên đầy đủ của nàng ấy là Đào Hoa Tố, gọi tắt là Tiểu Đào.”
Nàng im lặng, theo Tiểu Đào rời đi.
Đi được vài bước, ta chợt nhớ đến lời dặn của phụ thân khi nãy, liền nói thêm: “Nhân tiện bảo Chi Ma Thang Viên và Hạnh Nhân Lộ dọn căn phòng bên cạnh phòng ta, để dành cho Nhu Nhu ở.”
Buổi tối, phụ thân có việc đến quân doanh, ta bèn sai người hầu chuẩn bị sẵn cơm tối, mang cả mâm đến sân viện của ta.
Khi ăn, ta đuổi tất cả xuống, chỉ giữ lại Tiểu Đào và nàng ấy.
Ta khẽ nhấc cằm: “Ngồi xuống.”
Nàng lắc đầu: “Tiểu thư, thế này không đúng quy củ.”
Ta đứng dậy, đẩy nàng đến bên bàn, ép nàng ngồi xuống ghế: “Ở chỗ ta, không cần phải nói đến mấy thứ quy củ đó.”
Ta thẳng thắn nói: “Ngón tay của cô sạch sẽ, không có vết chai, rõ ràng không phải người nhà quyền quý, nhưng cũng không phải kẻ thấp kém.”
Đôi mắt đen láy của nàng không rời khỏi ta: “Ý của tiểu thư là gì?”
Ta thở dài: “Nhìn cô, ta đã hiểu tất cả rồi.”
Giọng nàng có chút lạnh lùng: “Tiểu thư hiểu điều gì?”
Ta đảo mắt: “Tất nhiên là hiểu cô không hợp làm nha hoàn.”
Nàng: ?
Nắm tay nàng dần thả lỏng, vẻ mặt từ sững sờ chuyển sang nhẹ nhõm.
Ta gãi đầu, nhẹ nhõm là ý gì chứ? Bộ não của ta không đủ để nghĩ xa như vậy, liền nói thẳng suy nghĩ trong lòng.
“Dù phụ thân nói rằng cô là người ông nhặt về, cho ta làm nha hoàn, nhưng lại dặn dò ta phải chăm sóc cô cẩn thận. Ta thấy cô chưa từng hầu hạ ai, làm nha hoàn là uất ức cho cô. Vậy nên ta định nói với bên ngoài rằng cô là biểu muội của biểu thân gia, đến nhà ta ở tạm. Ý cô thế nào?”
Nàng cúi mắt: “Tất cả đều theo ý tiểu thư.”
Với sự hiểu chuyện của nàng, ta hài lòng vô cùng: “Nhu Mễ Cao thật biết điều.”
Khóe miệng nàng hơi co giật: “Tiểu thư, hãy gọi tên tắt đi thì hơn.”
Ta gật đầu: “Được, Nhu Nhu.”
Không biết có phải ta hoa mắt hay không, khóe miệng nàng lại giật mạnh hơn nữa.
Chiều tối, trời bất ngờ đổ mưa nhỏ. Không có việc gì làm, ta bèn ngồi bên cửa sổ nghe tiếng mưa.
Nhu Mễ Cao bưng một đĩa điểm tâm bước vào, nàng hỏi: “Tiểu thư đang làm gì vậy?”
Ta nhắm mắt lại, làm động tác im lặng: “Suỵt, nghe đi.”
Nàng chớp mắt đầy ngơ ngác.
Ta tiếp tục nhắm mắt, thong thả nói: “Ta nghe thấy tiếng mưa rơi trên thảm cỏ xanh.”
Nàng: ?
4
Ta ngẩng mắt, nghiêng đầu nhìn nàng.
Nét mặt nàng đầy mơ hồ, không giống giả vờ, khiến ta không khỏi tiếc nuối thở dài một hơi.
Nàng biểu hiện khác thường như vậy, ta còn tưởng nàng là người giống như ta, cũng là kẻ xuyên không chứ.
Hóa ra không phải.
Ta ghé sát lại gần, chuyển chủ đề hỏi: “Cầm món điểm tâm gì mà thơm vậy?”
“Quế hoa cao, vừa làm xong, còn nóng, tiểu thư nếm thử đi.”
Ta lại cố ý thở dài.
Nàng khó hiểu nhìn ta, ta đáp: “Thân phận bây giờ của cô là biểu muội của ta, cứ một tiếng ‘tiểu thư’, hai tiếng ‘tiểu thư’ như thế là sao đây?”
Nàng nghẹn lời.
Ta nhân cơ hội nắm lấy bàn tay nhỏ của nàng: “Giả sử như có ngày ta dẫn cô tham dự yến tiệc hay lễ nghi gì đó, nếu lỡ miệng gọi ta là ‘tiểu thư’, những kẻ nhiều chuyện kia lại nghĩ rằng ta cố tình làm khó cô, xem cô như người hầu thì sao?”
Thân thể nàng cứng đờ, muốn rút tay về, nhưng sức nàng không bằng ta.
Cuối cùng, nàng từ bỏ ý định, cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Ta vốn là kẻ tội nô, xuất hiện ở những nơi đông người thật không thích hợp.”
“Có gì mà không thích hợp? Ta đã hỏi phụ thân rồi, cô chưa từng lộ mặt ở kinh thành, không cần sợ ai nhận ra. Hơn nữa, đã có ta ở đây, dám chắc chẳng ai dám xì xào sau lưng đâu.”
Nàng vẫn lưỡng lự.
Ta liền vòng tay qua vai nàng, nhân lúc nàng mở miệng vì ngạc nhiên, nhét ngay một miếng quế hoa cao, cười rạng rỡ: “Yên tâm đi, có ta đây mà.”
Ta nhướn mày, nửa đùa nửa thật: “Nhu Nhu, xương cốt cô hơi to nhỉ, nhà không cho cô mặc áo nịt sao?”
Thời đại này thịnh hành kiểu đẹp yếu ớt, thân hình nhỏ nhắn như Tây Tử.
Cũng giống như thời Thanh bắt buộc con gái bó chân, một số nhà ép con gái mặc áo nịt từ nhỏ để giữ dáng gầy gò, hạn chế phát triển khung xương.
Hồi ta mới biết đi, từng có hạ nhân hỏi phụ thân có cần bắt ta mặc áo nịt không, ông lập tức từ chối.
“Không cần! Ốm tong teo như gà thì đẹp nỗi gì?”
Nghe xong, ta thở phào nhẹ nhõm.
Lớn thêm chút nữa, sợ ta bắt chước người ta mặc áo nịt, phụ thân không ngừng nhồi nhét vào đầu ta: “Con gái, chúng ta không thể học theo họ. Con thế này đã rất xinh đẹp rồi.”
Nói xong, ông lại tự làm mình tức, bắt đầu lải nhải: “Con mà dám mặc áo nịt, ta coi như không có đứa con này!”
Ta cạn lời, vội vàng hứa sẽ không bao giờ mặc.
Ông lúc này mới yên tâm.
Ta từng nghĩ mình đã là kẻ khác biệt trong đám tiểu thư nhà quyền quý ở kinh thành, nào ngờ lại gặp thêm một người nữa.
“Nhà cô cũng không bắt mặc áo nịt sao?”
Nàng mơ hồ đáp: “Ừm.”
Ta gật đầu: “Nhà cô thật tốt, không mặc là đúng. Thứ đó không tốt cho cơ thể chút nào! Với lại, cô xinh đẹp thế này, nếu khung xương to thêm một chút, không chừng...”
Ánh mắt ta trượt xuống, dừng tại ngực nàng.
Nếu phát triển tốt, không chừng sẽ là một đại mỹ nhân với vòng một tuyệt đẹp.
Đến lúc đó, nếu ta xây dựng mối quan hệ tốt, muốn ôm nàng một cái, chẳng phải dễ như trở bàn tay sao?
Ta có ý đồ xấu gì đâu, ta chỉ muốn được gần gũi mỹ nhân thôi mà!
“Biểu... tỷ nghĩ gì mà cười như thế?”
Nàng đổi cách xưng hô, vẻ mặt như muốn nói “thật khó mà diễn tả”.
“Nụ cười của tỷ thật là...”
Dù chưa nói hết, ta cũng hiểu.
Chắc nàng nghĩ ta trông quá... gian xảo.
Ta lau khóe môi. May quá, nước miếng chưa chảy ra.
Ta hắng giọng, đảo mắt một vòng, rồi cười nói: “Biểu muội vừa đến nhà, hay tối nay chúng ta ngủ chung, bồi dưỡng tình cảm nhé?”