Ngày Cá Tháng Tư, Tôi Dẫn Về Một Đứa Con Gái Riêng

Chương 4



Vừa thấy tôi, chồng tôi như tìm được nơi trút giận, gào to: “Cô nhìn xem đứa con gái tốt đẹp của mình kìa! Thật sự là vô pháp vô thiên! Ở trường mà dám ra tay sát hại người khác!”

Nó hơi nghiêng người, để lộ gương mặt be bét máu của Dương Dục Thành - một bên mắt hoàn toàn mù lòa.

“Mẹ…”

An Nhiên cất tiếng gọi yếu ớt, trong mắt là sự hoảng loạn chưa từng có.

Trên tay con bé - là một cây bút chì nhuốm đầy máu.

Chuyện gì thế này? Sao mọi thứ lại ngược với kiếp trước?

“Gọi mẹ cô cũng vô ích thôi! Hôm nay tôi nhất định sẽ đưa cô đến đồn công an! Phải bắt cô vào tù!”

Chồng tôi không hề quan tâm tới chuyện đưa Dương Dục Thành đi cấp cứu.

Trong mắt anh ta lúc này chỉ còn sự sung sướng khi được trả đũa tôi.

“Không có camera sao?”

Tôi cau mày nhìn về phía giáo viên.

Thầy giáo lắc đầu bất lực:

“Camera đã hỏng từ lâu vẫn chưa sửa. Mà các học sinh đều xác nhận thấy hai người tranh cãi, rồi chính An Nhiên đã cầm bút đâm vào mắt bạn học.”

7

Rất nhanh, cảnh sát đã tới.

Chúng tôi bị đưa thẳng về đồn.

Vì có nhân chứng, vật chứng rõ ràng, dù An Nhiên có cố gắng giải thích thế nào thì kết quả cũng không thay đổi được.

“Mẹ à, quà Cá tháng Tư con tặng mẹ, mẹ có hài lòng không?”

Dương Dục Thành đầu quấn băng trắng xóa, giọng điệu nhẹ nhàng như thể người bị thương chẳng phải là nó.

“Cậu thật sự rất độc ác.”

Độc đến mức khiến tôi phải một lần nữa nhìn lại người trước mặt.

“Không còn cách nào khác, muốn mẹ để mắt đến con, dường như đây là cách duy nhất.”

“Nhưng có vẻ mẹ chẳng buồn mấy nhỉ? Thật ra trong lòng mẹ, An Nhiên cũng chẳng quan trọng đến thế, đúng không?”

Dương Dục Thành tưởng mình đoán đúng, bật cười khẽ: “Hóa ra cả nó và con đều là những quân cờ bị vứt bỏ.”

“Không.”

“An Nhiên và cậu… không giống nhau.”

“Nhưng món quà cậu tặng tôi, tôi lại rất thích. Dù sao, chẳng có gì khiến người ta vui hơn là nhìn kẻ thù bị mù một mắt.”

Tôi cầm một tập hồ sơ bước vào phòng hòa giải.

Chồng tôi vẫn đang tranh cãi với cảnh sát, một mực đòi bắt giam An Nhiên, tuyệt đối không chấp nhận hòa giải.

Cảnh sát thấy tôi vào liền giải thích: Vì An Nhiên đã đủ 16 tuổi, nên nếu không hòa giải, con bé sẽ phải chịu án tù vài năm.

Nhưng đây là chuyện gia đình, họ chỉ có thể cố gắng thuyết phục hai bên.

Chồng tôi khoanh tay, mặt mày đắc ý nhìn tôi: “Muốn tôi hòa giải à? Vậy thì cô phải trả lại toàn bộ cổ phần, rút khỏi công ty, và chuyển hết tài sản thừa kế của bố mẹ cô sang tên tôi, không thì khỏi bàn.”

Tôi cạn lời.

Thật đúng là giở giọng kẻ hèn hạ hết mức.

“Anh đang mơ đấy à?” - Tôi thản nhiên thốt ra vài chữ.

“Cảnh sát các anh thấy chưa? Thái độ thế này thì xử lý theo pháp luật đi, tôi coi như chưa từng có đứa con gái này.” - Chồng tôi ra vẻ bất lực, thực chất chỉ là muốn ép tôi phải nhượng bộ.

“Anh nghĩ con trai mình làm chuyện này không để lại dấu vết gì sao?”

Nói xong, tôi đưa cho cảnh sát một chiếc đồng hồ thông minh.

Chỉ một lúc sau khi mở xem, sắc mặt các cảnh sát lập tức thay đổi.

Họ nhìn nhau, ánh mắt nghiêm trọng.

“Đưa Dương Dục Thành vào đây!”

Giọng của viên cảnh sát tràn đầy phẫn nộ.

Dù là ai, bị lừa dối như vậy cũng chẳng thể dễ chịu - huống chi là lừa cả cảnh sát.

Dương Dục Thành bị áp giải vào, ánh mắt đầy nghi hoặc nhìn sang ba mình.

Chồng tôi lắc đầu, tỏ vẻ cũng không biết gì.

“Chú cảnh sát, có chuyện gì vậy ạ? Là em con bị tuyên án rồi sao?”

Lời của Dương Dục Thành khiến tất cả cảnh sát trong phòng nổi da gà.

Không ai ngờ được, một đứa trẻ bề ngoài vô hại lại dám tự hủy hoại bản thân để vu oan cho em gái mình.

“Cậu biết lừa dối cảnh sát là tội gì không?”

Một viên cảnh sát nhìn chằm chằm vào hắn, sau đó mở đoạn video trong chiếc đồng hồ ra.

Trên màn hình, là cảnh Dương Dục Thành và An Nhiên đang tranh cãi.

An Nhiên cầm cây bút chì chỉ vào hắn, miệng nói gì đó.

Nhưng ngay giây tiếp theo, Dương Dục Thành nắm lấy cổ tay An Nhiên, rồi lao đầu vào cây bút, tự đâm vào mắt mình.

Chiếc đồng hồ này là do một cậu bé mập lén đưa cho tôi trước khi tôi rời khỏi trường.

Cậu bé đó đang quay video bữa sáng gửi cho mẹ, vô tình ghi lại được toàn bộ sự việc.

Cậu ta sợ bị trả thù nên không dám nói gì, nhưng lương tâm cắn rứt, cuối cùng vẫn đưa chiếc đồng hồ cho tôi.

Tôi nhận ra cậu ấy.

Kiếp trước, chính là nạn nhân bị Dương Dục Thành đâm mù mắt.

Không ngờ lần này, cậu ta thoát nạn, còn giúp tôi một việc lớn.

Quả nhiên, mọi chuyện trên đời đều có nhân quả.

“Hừ, không ngờ vẫn bị lật tẩy.” - Dương Dục Thành thản nhiên nói.

“Cậu không biết hối lỗi sao?!”

Cảnh sát tức giận, bị thái độ dửng dưng kia chọc điên.

“Hối lỗi? Tôi chưa từng hối hận về bất kỳ việc gì mình đã làm. Tôi chỉ hối hận vì làm chưa đủ tốt, để bị tóm thóp.”

Nó bình thản đến mức khiến cả đồn công an cũng phải lặng đi.

Cảnh sát hỏi tôi có muốn truy cứu trách nhiệm hình sự không.

Dù có kiện, nó cũng chỉ bị đưa vào trại giáo dưỡng vài ngày, vì không gây thương tích thật cho An Nhiên, cùng lắm chỉ là tội vu khống.

Tôi lắc đầu.

Giờ tôi chỉ muốn đưa An Nhiên về nhà.

Khi đi ngang qua nó, Dương Dục Thành nhếch mép:

“Mẹ à, sống lại một đời mà vận khí vẫn tệ ghê. Lần nào đấu với mẹ cũng chậm một nước.”

Tôi dừng bước, nhìn thẳng vào nó:

“Đáng không? Hi sinh một con mắt như thế, cậu thấy đáng chứ?”

Nó cúi đầu, cười như phát điên:

“Đáng chứ! Tôi chỉ muốn lôi tất cả các người xuống địa ngục cùng tôi!”

“Tại sao tôi phải sống trong bóng tối từ khi mới sinh ra, còn các người thì có thể sống yên ổn, không ai đụng đến?”

Tôi đứng dậy, nhìn nó lần cuối, ánh mắt đầy thương hại:

“Nhưng người khiến cậu khổ không phải là tôi. Chính hắn ta - người sinh ra cậu nhưng không yêu thương cậu, chỉ coi cậu là công cụ. Cậu xem đi, cậu bị thương mà hắn có quan tâm gì đâu.”

Nói xong, tôi quay lưng rời đi.

Sau lưng, chỉ còn lại một khoảng lặng đáng sợ.

8

Về đến nhà, vừa dỗ dành xong An Nhiên còn chưa hoàn hồn sau cơn hoảng loạn, tôi lại nhận được điện thoại từ đồn cảnh sát.

Bên kia thông báo - chồng tôi đã chết.

Chết dưới tay Dương Dục Thành.

Vừa rời khỏi đồn cảnh sát, nó bỗng nổi điên.

Khi mọi người còn chưa kịp phản ứng, nó đã rút ra một con dao, đâm thẳng vào cổ chồng tôi.

Máu tuôn xối xả.

Đến khi xe cấp cứu đến, anh ta đã được xác nhận tử vong tại chỗ.

Còn Dương Dục Thành thì bị cảnh sát khống chế, chờ tôi đến.

Vừa thấy tôi, nó rõ ràng phấn khích:

“Mẹ ơi! Con giết hắn rồi! Con thật sự giết được hắn rồi! Mẹ nói đúng! Tất cả đau khổ của con là do hắn gây ra! Hắn là kẻ tội đồ, hắn phải chết!”

“Mẹ đưa con đi với được không? Rõ ràng chúng ta mới là người thuộc về cùng một thế giới! Hoặc… Hoặc là để con giết cả An Nhiên… rồi giết luôn mẹ… chúng ta gặp lại nhau dưới địa ngục nhé!”

Gương mặt nó vặn vẹo, ánh mắt điên loạn.

Câu từ bắt đầu rời rạc, nói năng lộn xộn như người mất trí.

“Nó… điên rồi à?”

Tôi nhíu mày.

“Có vẻ vậy. Trước khi cô đến, nó cứ lảm nhảm ‘trùng sinh’, cứ nói kết cục không nên thế này… Toàn là những câu không ai hiểu nổi.”

Vài ngày sau khi bị tạm giam, tôi chuyển Dương Dục Thành sang bệnh viện tâm thần.

Tôi còn dặn riêng y tá ở đó: Chỉ cần nó không chết, làm gì nó cũng được.

Với số tiền tôi đưa thêm, y tá lập tức hiểu ý.

Cô ta đảm bảo: nửa đời còn lại của Dương Dục Thành sẽ được “chăm sóc” vô cùng chu đáo.

Nói không thấy buồn thì là nói dối.

Nhưng… cũng không hẳn là tiếc nuối.

Xử lý xong việc này, tôi lại quay về giải quyết chuyện công ty.

Chồng tôi chết, là người vợ hợp pháp, tôi thừa kế toàn bộ tài sản của anh ta.

Với năng lực lãnh đạo vượt trội, tôi đưa hiệu suất công ty tăng trưởng mạnh mẽ, ngồi vững vị trí chủ tịch hội đồng quản trị.

Về đến nhà, An Nhiên đã chuẩn bị một bàn ăn thịnh soạn chờ tôi.

“Mẹ, sinh nhật vui vẻ!”

Con bé dúi vào tay tôi món quà mà nó đã tỉ mỉ chuẩn bị.

“Cảm ơn cục cưng của mẹ!”

Từ sau khi trùng sinh, tôi luôn sống trong trạng thái cảnh giác cao độ, đến mức quên cả sinh nhật của mình.

Mãi đến hôm nay, tôi mới nhận ra - đã đến lúc nên thư giãn một chút rồi.

Tôi nhanh chóng rút điện thoại, đặt hai vé máy bay.

“Đi nào, cùng mẹ đi du lịch một chuyến, ngắm thế giới này một chút.”

Hai năm sau, An Nhiên thi đậu vào một trường đại học danh tiếng hàng đầu thế giới.

Còn tôi cuối cùng cũng có thể yên tâm buông tay, giao công ty lại cho con bé làm “bài tập thực hành”.

Bỏ ngoài tai tiếng phản đối của nó, tôi lặng lẽ bắt đầu chuyến du lịch vòng quanh thế giới của riêng mình.

(Toàn văn hoàn) - Một follow, một like, một bình luận, một đánh giá là niềm động lực to lớn đối với team Mộng Vân Đường. Cảm ơn các bạn rất nhiều vì đã đồng hành!

Chương trước
Loading...