NGHE NÓI TÌNH YÊU, ĐÃ TỪNG GHÉ QUA

Chap 5



Tất cả nhân viên đều bật cười khúc khích, thì thầm bàn tán.

Tang Dư tức đến mức chặn đường tôi.

Tần Nhiễm Nhiễm huých vai cô ta: “Tránh ra! Đừng cản trở tôi và chị Lâm Tư đi tập Taekwondo!”

Tang Dư sợ hãi như thỏ, liền nhảy sang bên.

Đến lúc ấy Phó Thời Hàn mới tỉnh ra, anh ta nhìn Tần Nhiễm Nhiễm đang theo tôi:

“Lâm Tư, sao Tần Nhiễm Nhiễm lại đi cùng em? Sao cô ấy gọi em là ‘sếp’?”

Tôi mỉm cười,

“Bởi vì tôi tự mở công ty riêng, Tần Nhiễm Nhiễm bây giờ là trợ lý của tôi.”

“Xin lỗi anh nhé, Phó Thời Hàn, 3.000 vạn kia tôi đã rót vào giai đoạn đầu tư, nên chẳng còn tiền cho anh mượn.”

Sắc mặt Phó Thời Hàn xám ngoét, như cận kề cái chết.

“Vậy hôm nay em đến…”

“Tất nhiên tôi đến để xem anh đẹp mặt cỡ nào.”

Sau hai tháng bận rộn, công ty của tôi đi vào quỹ đạo.

Có dàn nhân viên kỳ cựu “thần thánh” hỗ trợ, doanh thu tăng vùn vụt.

Hôm chúng tôi chạm mốc lợi nhuận ròng 50 vạn/ngày, cả công ty tụ tập ăn mừng ở nhà hàng.

Khi đó, Phó Thời Hàn gọi điện hẹn gặp tôi.

Tôi biết công ty anh ta dạo này không ổn.

Mấy nhân viên nòng cốt bị đuổi, Tang Dư vẫn mê trò “làm màu”, muốn củng cố địa vị, tôn bản thân trong mắt đồng nghiệp, nhưng càng làm thế, mọi người càng ghét.

Ai cũng hay nói xấu cô ta sau lưng.

Cô ta mà biết, sẽ chửi rủa thậm tệ.

Người trong công ty đã sớm nghe ngóng tình hình không khả quan, mấy người vẫn kiên trì ở lại, thực ra vì tiếc nuối Phó Thời Hàn, nhưng rốt cuộc cũng không chịu nổi sự đày đọa của Tang Dư.

Thế là vài tháng trôi qua, hơn nửa nhân viên bỏ đi.

Trong ngoài đều rối ren, anh ta không cầm cự nổi.

Tôi đặc biệt đặt một phòng nhỏ, gọi vài món anh ta thích, trong đó có cá tùng thử.

Nhìn thấy món cá ấy, mắt anh ta ngấn lệ, tay run rẩy gắp một đũa, giọng khàn đi.

“Không ngon bằng em nấu.”

Nói xong, anh ta ôm mặt, nước mắt rịn qua kẽ tay.

Anh ta khóc rất lâu, tôi lặng yên ngồi nhìn, không quấy rầy.

Ai mà ngờ, vài tháng trước, anh ta còn là nhân vật phong độ lẫy lừng ở Hải Thành, giờ lại bạc đầu vì lo lắng.

Tôi khẽ thở dài.

Anh ta nhận tờ khăn giấy, cười gượng: “Lâm Tư, để em chê cười rồi.”

“Em biết không, từ ngày chúng ta ly hôn, anh chưa từng có giấc ngủ nào trọn vẹn.”

“Công ty xảy ra vấn đề, anh cực kỳ sợ hãi. Lúc đó mới chợt nhận ra, trước kia anh từng đối mặt sóng gió, nhưng vì có em cạnh bên, anh không biết sợ là gì.”

“Lâm Tư, bây giờ anh mới hiểu, em quan trọng với anh nhường nào.”

Anh ta vẫn giữ thể diện, dù nói đến mức này, vẫn không thốt được hai chữ “tái hôn”.

Một là biết tôi không đồng ý, hai là anh ta đã có Tang Dư, đã nợ tôi, chẳng thể tiếp tục có lỗi với cô ta.

Phó Thời Hàn lên tiếng xin lỗi:

“Lâm Tư, anh muốn nói với em một tiếng xin lỗi.”

“Thôi đi, ngay cả hôn nhân cũng kết thúc rồi, không cần đâu.”

“Không chỉ về chuyện tình cảm, mà cả chuyện công ty.” Anh ta ngừng một chút, “Xin lỗi em, Lâm Tư, công ty của chúng ta… không giữ nổi.”

Rốt cuộc, gốc rễ của khủng hoảng hôm nay bắt đầu từ Tang Dư.

Vì cô ta, tôi đòi ly hôn.

Anh ta phải vay khắp nơi để trả tôi 3.000 vạn.

Lãi suất cao như quả cầu tuyết, đè anh ta thở không nổi.

Nếu công ty hoạt động bình thường, có lẽ sẽ gắng gượng qua được.

Nhưng Tang Dư lại làm rối thêm vài hợp đồng quan trọng.

Tòa nhà sụp đổ, từ lỗ nhỏ mà thành.

Phó Thời Hàn bảo anh ta hối hận vô cùng.

“Ban đầu, anh chỉ thấy cô ấy đáng thương, giống chú mèo hoang bị bỏ rơi.

Mặc dù cô ấy suốt ngày khóc làm anh khó chịu, nhưng nhìn nắm đấm nhỏ cô ấy giơ lên, nghe câu ‘Tổng tài đại nhân’ trong miệng cô ấy, anh lại có cảm giác muốn bảo vệ.”

“Lâm Tư, em mạnh mẽ quá. Anh dù ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng vẫn luôn thấy bản thân chẳng thể là chỗ dựa cho em.”

Tôi cười nhạt,

“Nói trắng ra, là anh ‘rẻ tiền’.”

Anh ta chẳng còn hơi sức mà giận tôi mắng mỏ.

Ăn thêm hai miếng, chúng tôi chuẩn bị tạm biệt thì đám người bên phòng nhỏ cạnh đó bước vào.

Đây là khu cũ của nhà hàng, hôm nay đông khách nên quản lý đành xếp chúng tôi bên khu cách âm không tốt này.

Bên kia vách xuất hiện giọng nói quen thuộc.

Chính là Tần tổng – đối tác của Phó Thời Hàn.

“Haha, mấy người biết không, Phó Thời Hàn sắp phá sản rồi. Kể từ khi ly hôn, vận may gã tụt dốc hẳn.”

Người còn lại cười ầm, “Xem ra vợ gã đúng là ‘vượng phu’.”

“Nghe bảo gã với bà xã lục đục vì cô trợ lý nhỏ mới vào.”

Tần tổng vênh váo tiếp:

“Cho mấy người hay, con bé trợ lý Tang Dư đó, thật ra là bồ của tôi!”

Bước chân Phó Thời Hàn khựng lại, anh ta quay về ghế ngồi.

Tần tổng kể lể:

“Con nhỏ đó đẹp lắm, hoa khôi trường học, chỉ tội nhà nghèo xác xơ.

Có lần tôi đi đường, nó phát tờ rơi, tôi tiện tay cho danh thiếp, thế là tối đó tự bò lên giường tôi.

Đừng nhìn vẻ ngoài ngây thơ, chứ giỏi mấy trò mơn trớn lắm, làm tôi sướng muốn chết!

Cơ mà, con bé mê danh phận, đòi tôi ly hôn để nâng nó lên làm vợ, tưởng bở à!

Khổ nỗi sợ nó quẫn trí sinh sự, nên tôi kéo dài đến lúc nó tốt nghiệp, tìm cách tống vào công ty của Phó Thời Hàn.

Thử nghĩ xem, gã họ Phó nổi tiếng đẹp trai, chưa đến 2 tháng, con nhỏ chủ động nhắn tin nói chia tay tôi, còn cảnh cáo đừng bao giờ nhắc lại chuyện đó, haha… tôi mừng còn không hết.

Nghĩ đến cảnh Phó Thời Hàn rước phải cô ả gần như bị tôi ‘chơi nát’, tôi sung sướng không tả nổi…”

Hóa ra, Tang Dư đúng là chú mèo hoang bị vứt bỏ.

Đáng tiếc, bị đàn ông chơi chán chê rồi quẳng đi.

Phó Thời Hàn cầm ấm trà trên bàn xông sang phòng bên.

Tiếng ấm vỡ, tiếng kêu gào thảm thiết của Tần tổng vang lên.

Tôi không sang can.

Chỉ lặng lẽ quay về chỗ công ty tổ chức mừng công.

Phó Thời Hàn bị tạm giữ nửa tháng rồi thả, sau đó nộp đơn phá sản.

Thủ tục đang làm dở thì anh ta gặp chuyện.

Anh ta lái xe chở Tang Dư, lao xuống cầu vượt.

Cả hai đều chết.

Khi chết, Tang Dư đang mang thai.

Phó Thời Hàn để lại cho tôi một lá thư, chỉ có hai chữ:

“Xin lỗi.”

Tần Nhiễm Nhiễm thở dài, “Phó tổng đúng là hết muốn sống, đến hai câu cũng không viết trọn.”

Tôi lắc đầu,

“Chắc là lời xin lỗi quá nhiều, viết không xuể.”

Cô ấy bừng hiểu, “Cũng phải.”

Chúng tôi bước ra khỏi công ty, chuẩn bị đến dự tang lễ của Phó Thời Hàn.

Tần Nhiễm Nhiễm lấy ô trong túi xách, “Chị Lâm Tư, chị quên mang ô rồi hả? May mà em nhớ.”

Tôi lắc đầu, rút chiếc ô của mình trong túi.

Rất nhiều người cũng thế, giống như Phó Thời Hàn, chỉ khi bị ướt mưa mới sực nhớ đến cây dù họ từng lãng quên nơi xó xỉnh.

May là tôi và Tần Nhiễm Nhiễm không phải kiểu người ấy.

Phó Thời Hàn cũng như tôi, đều không còn bố mẹ, gia đình.

Tôi lo liệu tang lễ cho anh ta, nhưng không mua mộ.

Tôi rải tro cốt của anh ta xuống sông.

Tần Nhiễm Nhiễm hỏi tôi vì sao.

Tôi đáp,

“Khi còn sống, anh ta đã không trói buộc được tôi, chết rồi cũng đừng mơ dùng một nấm mồ để giam tôi. Tôi không muốn mỗi năm Thanh Minh lại đến thăm anh ta. Thời gian của tôi phải dành cho người biết trân trọng tôi.”

(Toàn văn hoàn) - Một follow, một like, một bình luận là niềm động lực to lớn đối với team Góc nhỏ của Ngưu. Cảm ơn các bạn rất nhiều vì đã đồng hành!

Chương trước
Loading...