NGHE THẤY TIẾNG LÒNG CỦA TIỂU TƯỚNG QUÂN
Chương 1
Ta đeo bám Tiểu tướng quân Tạ Hành Chi suốt ba năm mà hắn lại chẳng chút động lòng.
Ngay khi ta định từ bỏ thì lại vô tình nghe được tiếng lòng của hắn.
【Tạ Hành Chi, ngươi phải nhớ kỹ, nam nhân phải xông pha chiến trường, không thể bị tình cảm nam nữ ràng buộc!】
【Nhưng nàng ấy thật đáng yêu, ta rất thích nàng, hu hu hu, ta muốn cưng nựng nàng ...】
Ta ngẩn người, ngẩng đầu nhìn Tạ Hành Chi vẫn đang giữ vẻ mặt không chút biểu cảm.
Hắn nhẹ nhàng ho khan rồi dời ánh mắt đi chỗ khác.
Ngay giây sau, ta lại nghe thấy tiếng lòng hắn đầy mâu thuẫn:
【A a a, bây giờ ... thiên hạ thái bình, thiếu mỗi ta trên chiến trường chắc cũng chẳng sao đâu…】
Ta: “???”
1
Ta là tiểu công chúa được sủng ái nhất Đại Kỳ.
Phụ hoàng mẫu hậu ân ái, huynh trưởng dịu dàng, ngay cả Thái hậu tổ mẫu nghiêm khắc nhất cũng thương yêu ta hết mực.
Chỉ có ở một nơi ta luôn gặp phải trở ngại.
“Mạnh Dư.”
Hoàng huynh giật lấy túi hương trong tay ta, nhíu mày hỏi:
“Muội lại thêu cho Tạ Hành Chi sao?”
“Đừng quản ta!”
Ta giật lại túi hương rồi tiếp tục thêu theo những đường chỉ còn dang dở.
Một chữ 【Hành】dần hiện rõ ở góc túi.
“Không phải huynh muốn đả kích muội.”
Hoàng huynh thở dài.
“Nhưng muội đã dây dưa với hắn ba năm, nếu hắn thích muội thì đã sớm xin ý chỉ ban hôn rồi. Còn cần muội phải chủ động chạy theo sao?”
“Huống chi, trong kinh thành này còn có biết bao nam nhân tài giỏi, có ai kém hơn Tạ Hành Chi?”
Sau khi cẩn thận nhét túi hương vào tay áo, ta làm mặt quỷ với hoàng huynh:
“Vậy ta đi tìm Tạ Hành Chi đây! Huynh cứ lo làm tốt bài tập mà phụ hoàng giao đi nhé!”
Nói xong ta liền chạy nhanh như gió, bỏ lại hoàng huynh một mình trong điện thở dài.
2
Tạ Hành Chi khác biệt với các thiếu niên trong kinh thành.
Nhà họ Tạ đời đời làm tướng, bản thân hắn lại võ nghệ phi phàm.
Trong lễ cập kê của ta vào ban năm trước, thích khách nước địch trà trộn vào hoàng cung khiến đám nữ quyến con nhà đại thần hoảng loạn.
Có một mũi tên lạnh lẽo lao thẳng về phía ta.
Khi ấyta thực sự nghĩ mình sẽ chết.
Nhưng Tạ Hành Chi đột nhiên xuất hiện che chắn phía trước ta, mũi kiếm của hắn chẻ đôi mũi tên.
Chân mày hắn sắc bén:
“Công chúa đừng sợ, có thần đây rồi.”
Sau đó ta mới hiểu, thì ra đó gọi là nhất kiến chung tình.
Lúc đến ta đi cổng cung, đúng lúc triều đình vừa bãi triều.
Các quan viên tụm ba tụm năm bàn chuyện, chỉ có Tạ Hành Chi lẻ loi bước ra, bên hông đeo kiếm, dáng vẻ vô cùng nổi bật.
Ta nấp sau tượng sư tử đá, chờ hắn đến gần để bất ngờ nhảy ra dọa.
Chợt một bóng người khác bước lên.
“Tạ tiểu tướng quân!”
Là một vị thiếu phó trẻ tuổi.
Tạ Hành Chi dừng bước, ôm quyền chào:
“Có việc gì sao?”
“Tạ tiểu tướng quân nay đã trưởng thành, sau này ngài có định lên phương Bắc cùng lão tướng quân trấn giữ biên cương không?”
“Dĩ nhiên.”
Tạ Hành Chi đáp không chút do dự.
Người kia khẽ cười:
“Vậy ta xin nhắc nhở ngài một điều. Nếu ngài không định lưu lại kinh thành thì tốt hơn hết hãy sớm từ chối lời cầu hôn của Dự Dương công chúa.”
Động tác của ta khựng lại, ta vội lùi hai bước, nấp kỹ hơn sau tượng sư tử.
Vì không nghe thấy Tạ Hành Chi trả lời nên thiếu phó kia lại nói tiếp:
“Ngài cũng hiểu mà. Nếu ngài làm phò mã thì Thánh thượng sao nỡ để tiểu công chúa cô đơn một mình? Ngài nhất định sẽ phải ở lại kinh thành.”
Không khí trầm mặc một lúc, chỉ nghe thấy tiếng áo hắn khẽ lay động.
Hắn đáp:
“Chuyện này không cần thiếu phó đại nhân bận tâm, ta tự có quyết định.”
Thiếu phó bị mất mặt nên đành lắc đầu rời đi.
Ta nấp sau tượng sư tử, tay nắm chặt túi thơm, cúi mắt có chút thất vọng mà suy nghĩ.
Từ xưa đến nay, phò mã đều là một chức hư danh, phải ở lại kinh thành chỉ để mang danh phận.
Thế nên dù công chúa có thân phận tôn quý thì trong mắt những nam nhân ôm chí lớn, họ vẫn chẳng khác gì mối hiểm họa.
Tạ Hành Chi không phải kẻ tầm thường, giữ hắn lại kinh thành e rằng quá bất công ...
Trong tầm mắt ta bỗng xuất hiện một đôi giày dài màu đen tuyền.
Ta ngẩn người, ngẩng đầu lên nhìn chủ nhân của đôi giày đó.
3
Tạ Hành Chi cúi đầu nhìn ta:
“Công chúa, có chuyện gì sao?”
Ta chớp chớp mắt, lập tức đưa ra quyết định, mọi chuyện nên kết thúc một cách êm đẹp.
Ta đưa túi thơm tới trước mặt hắn:
“Tặng ngươi này.”
Hắn như thường lệ nhận lấy, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua họa tiết trên túi thơm.
Ta cúi đầu, trong lòng đang cân nhắc xem nên nói gì thì đột nhiên nghe thấy một giọng nói đầy nghi hoặc bên tai:
“Lần này lại là ... vịt?”
Vịt?!!!
Ta ngẩng phắt đầu lên, vội vã chỉ vào họa tiết trên túi thơm:
“Tạ Hành Chi, ngươi nhìn rõ xem! Đây là hạc! Hạc kêu trên chín tầng đầm, là hạc đó!!!”
Rồi ta còn lẩm bẩm bổ sung thêm một câu:
“Cái gì mà ‘lại là’ ... lần trước rõ ràng là cò trắng, là cò trắng đấy!”
Vừa dứt lời, ta liền chạm phải ánh mắt kỳ lạ của Tạ Hành Chi.
Ấy khoan đã, hình như hắn không hề mở miệng ...
Ta nghi hoặc nhìn quanh, ở đây chỉ có hai chúng ta thì ai đang nói chuyện chứ???
Khóe môi Tạ Hành Chi thoáng cong lên, hắn bình thản nói:
“Tài thêu của công chúa có tiến bộ rồi.”
Ta: “ ...”
Trừng mắt nhìn hắn đầy bực tức, lời này rõ ràng là đang mỉa mai ta đúng không?!
“Phụt, sao mà đáng yêu thế này ...”
Lại là giọng nói quen thuộc đó, nhưng Tạ Hành Chi vẫn không hề mở miệng.
Nhưng giọng này ... đúng là giọng của hắn mà!
Tạ Hành Chi khẽ ho một tiếng rồi dời ánh mắt đi nơi khác.
Ngay sau đó, giọng nói kia lại vang lên:
“Phải làm sao đây, làm sao đây, thật đáng yêu, thật thích, thật muốn nựng nàng!!!”
Ta chớp mắt đầy ngơ ngác, hình như ...
Ta đã nghe được tiếng lòng của Tạ Hành Chi!!!
Động tác của hắn có chút bối rối, hắn vội vàng lấy một miếng ngọc bội từ trong túi áo và đặt vào tay ta:
“Thần không thể nhận không đồ của công chúa, đây là quà đáp lễ.”
“Thần còn quân vụ trong người, xin cáo lui trước.”
Ta ngơ ngác cầm lấy miếng ngọc bội và dõi theo bóng lưng hắn đang bước đi có phần vội vã.
Rồi lại nghe hắn tự nhủ với chính mình:
【Tạ Hành Chi, ngươi phải nhớ kỹ, nam nhân phải xông pha chiến trường, không thể bị tình cảm nam nữ ràng buộc!!!】
4
Ta mơ màng trở về Dự Dương điện, vừa đi vừa dùng ngón tay xoa nhẹ miếng ngọc bội.
Hoàng huynh đang chơi đùa với con mèo cưng của ta, huynh ấy thoáng nhìn sang rồi hỏi:
“Lại tới chỗ phụ hoàng lấy đồ à?”
“Không phải, của Tạ Hành Chi tặng đó.”
Ta thuận tay đặt miếng ngọc bội lên bàn rồi chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ.
Phải làm sao đây?
Ta có thể nghe được tiếng lòng của Tạ Hành Chi, dường như hắn thật sự không ghét ta thì phải ...
Vốn định hôm nay muốn nói rõ với hắn rằng ta sẽ không bám lấy hắn nữa, ai ngờ lại quên mất.
Hoàng huynh tò mò bước tới, nhíu mày:
“Hôm nay Tạ Hành Chi bị làm sao thế? Không phải hắn không thích muội sao? Sao lại tặng muội miếng dương chi bạch ngọc thượng hạng thế này?”
“Hắn lần nào cũng tặng ta mấy món như vậy mà.”
Ta lấy một chiếc hộp gỗ tử đàn từ trong góc ra, mở nắp, bên trong đó là đủ loại kỳ trân dị bảo sáng lấp lánh đến chói mắt:
“Mấy thứ này đắt lắm sao? Trong khố phòng chẳng phải có đầy ra đấy ư?”
“Muội muội của ta ơi!”
Hoàng huynh nhìn trâm cài hồng san hô trong hộp, huynh ấy lắc đầu đầy bất lực rồi gõ nhẹ lên trán ta:
“Trong khố phòng của hoàng cung dĩ nhiên toàn đồ tốt, nhưng lão tướng quân họ Tạ cả đời thanh liêm, làm sao Tạ Hành Chi kiếm được mấy món này? Lương bổng của hắn chẳng đáng bao nhiêu cả.”
Ta ngây người nghĩ lại những lần trước đây, hắn luôn đưa đồ cho ta với dáng vẻ hời hợt như để đuổi đi.
Ta còn tưởng đó đều là những thứ chẳng đáng kể ...
Chẳng lẽ mỗi lần trước đây hắn cũng như hôm nay, ngoài lạnh trong nóng sao?
Hoàng huynh cảm thán, hỏi ta:
“Vậy muội thường tặng Tạ Hành Chi cái gì?”
Ta: “ ... Túi thơm ... túi hương ... với ... vài thứ nho nhỏ ...”
Hoàng huynh nghiến răng:
“ ... Sao muội không bủn xỉn tới lúc c/h/ế/t luôn đi?”
Ta cúi đầu càng thấp:
“Huynh không hiểu đâu, cái này gọi là lễ mọn tình thâm ...”
5
Ta đem tất cả những món đồ quý giá do Tạ Hành Chi tặng bỏ vào một chiếc hòm, dự định trả lại cho hắn.
Không thể cứ nhận không mà chẳng chút áy náy.