Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
Mở Ứng Dụng Shopee để mở khóa toàn bộ chương truyện!
NGHE THẤY TIẾNG LÒNG CỦA TIỂU TƯỚNG QUÂN
Chương 4
Tạ Hành Chi đã chờ sẵn trước xe ngựa, thấy ta, đôi mắt hắn bỗn trở nên dịu dàng hơn.
Hắn hành lễ:
“Công chúa.”
Đang định nói thêm điều gì thì ánh mắt hắn chợt nhìn về phía sau ta, đôi lông mày khẽ nhíu:
“Sao ngươi cũng đến đây?”
Ta ngạc nhiên quay đầu, thấy Từ Cửu Trác trong bộ trường sam màu xanh, phe phẩy quạt bước tới.
“Bệ hạ sợ Tạ tiểu tướng quân hành sự bốc đồng, sẽ dùng một đao chém chết người nên phái thần đến điều hòa.”
Ngẫm nghĩ một lúc, ta cảm thấy cũng có lý.
Tạ Hành Chi: “ ...”
Cô nương tố cáo vẫn lặng lẽ đứng bên cạnh xe ngựa.
Vết thương trên người do lăn qua bàn đinh có vẻ chưa hoàn toàn hồi phục, môi nàng ấy trắng bệch.
Chỉ mới nghỉ ngơi hai ngày nàng đã phải tiếp tục cuộc hành trình dài, ta không khỏi áy náy:
“Ngươi chịu được không?”
Nàng cúi đầu hành lễ, lễ nghi không đạt chuẩn lắm:
“Đa tạ công chúa thương xót, dân nữ chịu được.”
“Ngươi tên là gì?”
“Dân nữ họ Đỗ, tên Thư Thúy. Cha mẹ đều gọi dân nữ là Thúy Nhi.”
“Vậy ngươi gọi ta là tỷ tỷ A Dư đi.”
Ta đưa bọc hành lý nhẹ cho nàng:
“Ta cần người hầu hạ nên ngươi không cần ngồi ngoài xe nữa.”
Thúy Nhi vội vàng đón lấy:
“Dạ.”
Xe ngựa của ta vừa rộng rãi vừa êm ái.
Khi ta vừa ngồi xuống cùng Thúy Nhi, Từ Cửu Trác đã mỉm cười leo lên:
“Công chúa thật tốt bụng.”
Hắn ngồi đối diện ta, dường như đã quên sạch cuộc trò chuyện ngày trước mà thoải mái phe phẩy chiếc quạt gấp.
Một thanh kiếm khẽ chạm vào đầu gối Từ Cửu Trác, Tạ Hành Chi cũng bước lên xe:
“Ngươi nhích vào trong một chút.”
Nụ cười của Từ Cửu Trác hơi cứng lại:
“Tạ tiểu tướng quân không ngồi ngoài xe à?”
“Ta cần nghỉ ngơi.”
Tạ Hành Chi liếc hắn một cái rồi ngồi xuống đối diện ta:
“A Phi đánh xe đi.”
Tội nghiệp A Phi đáng thương, hắn lủi thủi ngồi ngoài xe một mình, vung roi ngựa:
“Giá!”
11
Trong khoang xe ngựa, Thúy Nhi ngồi cạnh ta.
Từ Cửu Trác ngồi đối diện Thúy Nhi, còn Tạ Hành Chi ngồi đối diện ta.
Nhưng chân Tạ Hành Chi dài quá, mỗi lần xe ngựa xóc nảy thì đầu gối hắn lại chạm vào đầu gối ta.
Hắn nhìn ta:
“Trâm của công chúa thật đẹp.”
Ta đưa tay chạm vào tóc, đó chính là cây trâm san hô đỏ hắn tặng, vì đã quen đeo nên ta không chú ý nữa.
Ta ngượng ngùng cười:
“Nó đẹp mà không quá lòe loẹt, ta rất thích.”
Tạ Hành Chi khẽ mỉm cười gật đầu.
Ngay sau đó ...
【Ta đã nói mà! Công chúa nhất định sẽ thích cây trâm ta tự tay làm!!!】
【Từ Cửu Trác biết vẽ thì sao chứ? Con diều rách của hắn có so được với cây trâm tỉ mỉ do ta làm không?】
【A a a, công chúa nói nàng thích nó, nàng thích nó đấy!!!】
Ta: “ ...”
Từ Cửu Trác nghi hoặc liếc nhìn Tạ Hành Chi, rồi hắn lên tiếng để đổi chủ đề:
“Giang Nam giàu có, vì vậy tuần phủ Giang Nam có quyền lực lớn hơn các quan viên địa phương khác.
Chuyện cô nương họ Đỗ dâng tấu kiện còn chưa truyền về Giang Nam.
Hiện tại không có chứng cứ nên chúng ta đi lần này là để tìm chứng cứ, mong Tạ tiểu tướng quân phải giữ bình tĩnh.”
Tạ Hành Chi liếc hắn:
“Ta biết võ nhưng không phải kẻ ngu.”
Từ Cửu Trác: “ ...”
Ta lấy giấy thông hành ra từ bọc hành lý:
“Chúng ta sẽ giả làm người thường để tiếp cận con trai tuần phủ. Chờ thời cơ thích hợp thì sẽ để lộ thân phận và áp giải hắn về kinh.”
Từ Cửu Trác phe phẩy quạt, cười nói:
“Công chúa thật thông minh.”
Tạ Hành Chi ngay sau đó tiếp lời:
“Kế sách của công chúa thật cao minh.”
Ta: “ ...”
Thúy Nhi: “ ...”
12
Xe ngựa chạy suốt ba ngày, cuối cùng chúng ta cũng vào được thành.
Thân phận giả lần này là: Tạ Hành Chi là đại ca, Từ Cửu Trác là nhị ca, ta là tam muội, thêm một thị vệ và một nha hoàn đi theo.
Thị vệ giữ cổng thành nghi hoặc:
“Các ngươi mang họ khác nhau cả, làm sao là huynh muội được?”
“Là họ hàng xa.”
Ta mỉm cười:
“Họ hàng xa nhưng còn thân thiết hơn họ hàng gần.”
Thế là thị vệ bị thuyết phục, chúng ta thuận lợi vào thành, tìm một khách điếm nghỉ chân và dùng bữa.
Tuy nhiên, có một điều rất kỳ lạ, những khu vực khác thì bình thường, nhưng trong khu vực sầm uất của thành, lại rất ít thiếu nữ ở độ tuổi trưởng thành.
“Vào đầu xuân, nam nữ thanh niên trong kinh thành thường ra ngoài ngắm cảnh xuân.”
Ta thắc mắc:
“Mọi người vẫn nói nữ tử Giang Nam duyên dáng, nhưng sao lại hiếm thấy như vậy?”
Thúy Nhi lắc đầu không hiểu:
“Khi dân nữ rời Giang Nam ba tháng trước, ở đâu có như thế này.”
Chị gái của Thúy Nhi bị bắt vào mùa hè năm ngoái. Trong khoảng thời gian đó, gia đình nàng đã tìm mọi cách kêu oan, từ trình báo quan phủ đến gây náo loạn trước phủ tuần phủ. Cuối cùng không còn cách nào khác, Thúy Nhi phải một mình lặn lội lên kinh.
Tiểu nhị trong quán trọ cứ nhìn chúng ta chằm chằm.
Tạ Hành Chi nhíu mày, hắn đặt mạnh thanh kiếm xuống mép bàn.
“Cạch!”
Từ Cửu Trác phe phẩy quạt gấp, mỉm cười nhìn tiểu nhị:
“Có chuyện gì thì cứ nói đi, đừng ngại.”
Một người đóng vai nghiêm khắc, một người đóng vai nhẹ nhàng.
Tiểu nhị nhìn xung quanh, thấy không có khách khác liền tiến lại gần:
“Công tử đừng trách, chỉ là ta muốn nhắc nhở mọi người. Các cô nương xinh đẹp thì tốt nhất đừng nên ra ngoài.”
Ta nhíu mày:
“Đại Kỳ ta đâu có chuyện nữ tử không được ra khỏi nhà?”
Pháp luật Đại Kỳ vốn phóng khoáng, khuyến khích nam nữ thanh niên ra ngoài, hoạt bát và tràn đầy sức sống.
Tiểu nhị thở dài:
“Nhìn các vị chắc là người từ nơi khác đến. Giang Nam này chẳng có gì hay, chơi vài ngày rồi đi nhanh cho lành. Lỡ đụng phải người không nên đụng thì sẽ rất phiền phức.”
“Người không nên đụng?”
Tạ Hành Chi lên tiếng hỏi.
Lúc này, vài nha dịch tuần tra ngang qua cổng, bọn chúng vừa đi vừa cười nói vô tư.
Tiểu nhị lập tức im bặt, quay lại quầy tính sổ sách.
Chúng ta lặng lẽ nhìn nhau, rồi nhìn ra ngoài cửa ...
Dường như sự việc còn phức tạp hơn chúng ta tưởng.
13
Sau vài ngày ở trong khách điếm, ta càng cảm thấy không ổn.
“Có người đang theo dõi chúng ta.”
Tạ Hành Chi rót một chén trà và uống cạn.
Ta đứng bên cửa sổ, nhìn xuống đường phố dưới lầu.
Ở góc phố, có vài người đang vừa ăn hạt dưa vừa cười nói, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn về phía chúng ta.
Ta đóng cửa sổ lại:
“Chúng ta bị lộ thân phận rồi sao?”
“Có lẽ chưa.”
Từ Cửu Trác hiếm khi nhíu mày:
“Hay chỉ vì chúng ta là người ngoài nên họ cử người theo dõi?”
“Nhưng mỗi ngày có biết bao nhiêu người từ nơi khác đến, sao lại họ chỉ theo dõi chúng ta?”
Ta không hiểu.
Cửa bị gõ nhẹ, A Phi bước vào.
“Tiểu thư, đêm qua, con gái của một tiệm bánh ở phía tây thành đã nhảy sông tự vẫn. Rất có khả năng liên quan đến phủ tuần phủ.”
Thúy Nhi đột nhiên đứng bật dậy, vẻ mặt nàng hoảng loạn:
“Là ... A Xuân tỷ tỷ!”
Ta vỗ nhẹ để trấn an nàng, rồi đứng lên nói:
“Vậy chúng ta đến phía tây thành xem thử.”
A Phi lại lấy ra một tấm thiệp:
“Khi thuộc hạ vừa lên lầu thì được tiểu nhị đưa cái này. Nói là ... phủ tuần phủ tổ chức dạ yến du xuân, đích danh mời tiểu thư Mạnh Dư tham dự.”
Bước chân ta khựng lại.
Yến tiệc ở phủ tuần phủ lại mời một người lạ như ta tham dự?
Hơn nữa, bọn họ làm sao biết tên ta?
Chẳng lẽ ngay từ lúc vào cổng thành thì đã có người chú ý đến ta, sau đó gửi thông tin đến phủ tuần phủ?
Xem ra buổi yến tiệc này là một bữa tiệc đầy cạm bẫy, không thể không đi.
Từ Cửu Trác bước lên trước:
“Ta đi cùng công chúa đến dự tiệc.”
Tạ Hành Chi liếc hắn:
“Ngươi biết võ không? Nếu có chuyện xảy ra thì định để A Dư chắn trước cái thân yếu ớt của ngươi à?”
Một câu nói khiến mặt Từ Cửu Trác đỏ bừng.