NGỌC KINH SƠN, LÒNG NGƯỜI KHÓ TỎ
Chương 1
Văn án:
Ngày quyết định cùng Bùi Thanh Thư hòa ly chỉ là một ngày bình thường.
Thực ra, đêm qua hắn còn hứa hẹn với ta rằng, ngày mai sẽ đưa Liễu cô nương về, sau đó cùng ta sống những ngày tháng yên ấm.
Những tưởng cuộc sống sắp đổi thay.
Trong lòng hân hoan, ta dậy sớm, mở chiếc hộp trang điểm, cẩn thận kẻ lại đôi chân mày trước chiếc gương đồng.
Lại lục tìm dưới đáy hòm gỗ hương, một chiếc váy thạch lựu cũ kỹ.
Thành thân bảy năm, ta chưa từng có một món trang sức nào ra hồn.
Nhìn đôi tai trống trơn, ta liền hái một đóa hoa phụng tiên, cài sau búi tóc.
Khi ra ngoài mua thức ăn, ta gặp nương của Xuân Hương, nàng ấy kéo tay ta, cười nói đầy ẩn ý: “Ngày trước, ta thấy Bùi tướng công mua hai cây trâm, một chiếc bằng vàng, một chiếc bằng ngọc. Ta đang nghĩ xem muội sẽ đeo chiếc nào.”
Nhìn thấy đóa hoa phụng tiên trên tóc ta, nương của Xuân Hương thoáng sững sờ.
1
Thấy ta ngơ ngác, nàng ấy vội vàng nói lấp: “À, à, lúc đó Xuân Hương đau bụng, kéo ta đi ngay, có lẽ ta nhìn nhầm, chưa chắc đã là Bùi tướng công.”
Rồi nàng ấy tìm cách chuyển đề tài, mắt nhìn vào chiếc giỏ trúc trống không trên tay ta: “Váy Xuân Hương nhờ muội may cũng không vội đâu, muội cứ làm từ từ.
Sáng nay vừa mưa xong, thời tiết oi bức thật. Tối nay muội định nấu gì? Ta thấy đậu cove thì tươi, mà bí xanh cũng mềm non.”
Không để ta hỏi thêm, Xuân Hương đã nhấn chân, giục mẫu thân con bé nhanh chóng đi mua hoa nhung, nếu đi muộn thì hoa tươi sáng màu đều sẽ bị người ta chọn hết.
“Muội tử nhà Bùi gia, đừng nghĩ nhiều, chắc chắn ta nhìn nhầm thôi.
Lại nói, muội và Bùi tướng công phu thê bảy năm, vì một cây trâm không rõ ràng mà cãi vã, ta đúng là gây họa lớn rồi.”
Nương của Xuân Hương vội vã rời đi.
Ta đứng dưới gốc liễu, bật cười, thấy nàng ấy thật quá cẩn trọng.
Hôm nay là sinh thần của ta, Bùi Thanh Thư mua trâm, tất nhiên là để tặng ta.
“Nương Xuân Hương, cây trâm ấy ngày mai họp chợ ta sẽ đeo cho tỷ xem.”
Nương của Xuân Hương đang bị Xuân Hương lôi kéo, nghe ta nói vậy, nàng ấy mới an lòng, vẫy tay chào rồi đi mất.
Nghĩ đến tiết trời tháng Bảy nắng gắt, đêm qua lại mưa thêm một trận, hơi nóng bức người khó chịu.
Bùi Thanh Thư cùng Trúc Nhi sáng sớm đã đưa Liễu cô nương và đứa trẻ tên Kỳ Nhi đó ra bến đò. Đi lại vất vả, chắc hẳn hắn không còn tâm trạng dùng bữa.
Ta nghĩ bụng, buổi trưa nấu bí xanh xào, buổi chiều để trên bếp nồi canh bí nấu vịt già, lại treo thêm một quả dưa ngọt dưới giếng. Tối cả nhà ba người ngồi hóng mát ngắm sao, có món tráng miệng ngọt mát là vừa.
Trong lúc nghĩ ngợi, ta bỗng nghe thấy tiếng gọi vang vui vẻ từ phía sau: “A nương!”
Trúc Nhi ôm khư khư chiếc bánh nóng hổi, hớn hở đưa cho ta: “A nương, bánh cha mua thơm quá! Trúc Nhi chưa từng được ăn bánh ngon thế này.”
Ta ngồi xuống, ôm Trúc Nhi vào lòng, lau mồ hôi trên trán con.
“Phì! Không biết gì cả! Bánh đó chẳng ngon chút nào!” Triệu Kỳ Nhi ôm chiếc ô nhỏ, nhảy từ đâu ra, bĩu môi hừ một tiếng: “Thúc thúc mua cho ta suốt nửa tháng nay, ăn đến phát ngán rồi!”
Liễu cô nương không phải đã đi rồi sao? Sao Kỳ Nhi còn ở đây?
Ta sững sờ, ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời gay gắt.
Bùi Thanh Thư cẩn thận cầm ô che cho cô nương bên cạnh, như sợ ánh nắng sẽ làm nàng ta tan chảy.
Nàng ta mặc chiếc váy lưu tiên trắng ngần, bên tóc mai cài một cây trâm ngọc bích.
Ngoài Liễu cô nương thì còn ai?
Liễu Ngâm Nguyệt khẽ liếc nhìn ta, cuối cùng ánh mắt nàng ta dừng lại trên chiếc váy thạch lựu đỏ cũ kỹ của ta. Nàng ta dùng quạt tròn che miệng cười khẽ: “Tỷ tỷ, giữa trưa hè mà mặc váy đỏ, chói mắt quá.
Hơn nữa, mặc váy đỏ phải cài trâm vàng, cài hoa đỏ thì quê mùa rồi.”
Nàng ta một thân thanh nhã, khiến chiếc váy đỏ trên người ta cũng trở nên xám xịt.
Bùi Thanh Thư cau mày, như thể không vừa mắt với vẻ quê mùa của ta: “Mau đi thay y phục khác đi.”
Ánh mặt trời chói chang, nóng rát khiến khuôn mặt ta đau rát.
Ta muốn nói điều gì đó, nhưng không biết nên nói gì.
Nói rằng ta không có trâm vàng.
Nói rằng đây là bộ y phục đẹp nhất của ta.
Hôm nay lại là sinh thần của ta, ta mới dám lấy ra mặc một lần.
Nhưng dường như, dù nói thế nào đi nữa thì vẫn là lỗi của ta.
Ta không nên mặc váy đỏ vào ngày nắng nóng thế này, cũng không nên hái một đóa hoa đỏ để cài lên tóc.
Ta thay lại chiếc áo vải trúc đã cũ, màu xám xịt.
Đóa hoa phụng tiên trên tóc cũng đã héo, không thể cài được nữa.
Nhìn bóng mình trong gương đồng, đôi mày kẻ bằng bút than trông thật gai mắt.
Trong lòng dâng lên chút buồn bã.
Ta lau đôi mày đi, rồi lại lau khóe mắt.
Đến bữa tối, Liễu cô nương đã thay một bộ váy lụa đỏ rực, bên tóc mai cài một chiếc trâm vàng.
Chiếc trâm ấy vàng óng, mới tinh, giống hệt cây trâm ngọc nàng ta cài ban trưa.
Đúng như nương của Xuân Hương đã nói, hai cây trâm, một vàng, một ngọc.
"Tỷ xem này, phải là trâm vàng mới hợp với màu đỏ."
Nàng ta mỉm cười, ánh mắt dịu dàng khiến Bùi Thanh Thư nhìn đến ngẩn ngơ: "Nhìn cây trâm này, ta lại nhớ đến hai mươi năm trước lần đầu gặp muội. Ngâm Nguyệt, khi ấy muội cũng mặc áo đỏ, còn dựa vào bệ cửa sổ hỏi ta đang đọc sách gì."
Nhắc đến đây, Liễu Ngâm Nguyệt cười càng tươi hơn: "Trùng hợp thay, lúc ấy ca ca đang đọc đến bài Quan Sư, mặt liền đỏ bừng."
Bát canh vịt buổi tối nhạt nhẽo chẳng còn chút hương vị nào.
Ta không vui, lặng lẽ kéo Bùi Thanh Thư lại, hỏi: "Sao Liễu cô nương vẫn chưa đi thế? Nàng ấy đã ở nhà chúng ta hơn nửa tháng rồi."
Bùi Thanh Thư đáp, giọng đầy vẻ bất đắc dĩ: "Nhà chồng của Liễu cô nương dạo này không yên ổn. Nếu để nàng ấy và Kỳ Nhi trở về lúc này thì chẳng khác nào đưa dê vào miệng cọp. Đợi gió êm sóng lặng, ta sẽ lập tức đưa hai mẫu nhi họ về."
Rồi hắn thở dài, ánh mắt không giấu được vẻ thương hại: "Ngọc Nương, nàng đừng nghi ngờ. Từ nhỏ chúng ta là hàng xóm, tình cảm như huynh muội. Nàng cũng biết, đêm qua trời mưa cả một đêm. Tháng Bảy mưa nhiều, một cô nương dẫn theo đứa trẻ, đi đường quả thật rất khó khăn."
Ta im lặng, nhưng trong lòng không cam tâm, lại hỏi: "…Vậy Thanh Thư, chàng có điều gì muốn nói với ta không?"
Một giọng nói trong lòng cố thay hắn biện giải.
Có lẽ, có lẽ món quà bất ngờ ấy giấu quá lâu, đến chính hắn cũng quên mất.
Bùi Thanh Thư khựng lại, rồi mặt hắn trầm xuống, trách mắng: "Nàng dạy Trúc Nhi kiểu gì vậy? Một miếng bánh đường mà nó thèm đến mức như chưa từng được ăn gì, suýt nữa cãi nhau với Kỳ Nhi. Nàng không biết làm ta mất mặt thế nào đâu!"
…
"Trúc Nhi còn nhỏ, chàng không thể trách nó được."
Ta nghĩ ngợi một lát, ngẩng đầu lên, khẽ hỏi: "Thanh Thư, chàng mua hai cây trâm, đúng không?"
Bùi Thanh Thư ngẩn người, không nhìn vào mắt ta, chỉ quay đầu đi: "…Vốn dĩ định tặng nàng, nhưng bộ y phục này của nàng, đeo lên lại không hợp."
Đang nói thì Kỳ Nhi chạy vào, kéo tay Bùi Thanh Thư, reo lên: "Thúc thúc, người hứa sẽ đưa cháu ra suối bắt chuồn chuồn mà."
Bùi Thanh Thư đi rồi.
Chỉ còn lại mình ta.
Trúc Nhi không biết từ khi nào đã lẻn vào, kiễng chân cố với lên bếp lò cao hơn đầu nó.
Trúc Nhi kéo tay áo ta, giọng nói đầy lo âu: "A nương, đừng cãi nhau với cha nữa, Trúc Nhi hứa từ nay sẽ không tham ăn nữa."