Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
Mở Ứng Dụng Shopee để mở khóa toàn bộ chương truyện!
NGỌC KINH SƠN, LÒNG NGƯỜI KHÓ TỎ
Chương 4
Câu chuyện này thực ra quá đỗi bình thường, chẳng hề giống những gì người ta viết trong sách, lại càng không thú vị. Thậm chí, còn có chút gì đó buồn cười đến mức hoang đường.
Trúc Nhi đã ngủ từ lâu.
Đêm khuya, trong sân chỉ còn lại tiếng côn trùng rả rích.
Kể xong câu chuyện, ta muốn bật cười.
Nhưng cúi đầu, lại thấy bàn tay mình đẫm nước mắt.
4
Nương của Xuân Hương từ chợ về, sắc mặt nàng ấy đầy vẻ khó chịu.
Nàng ấy đặt giỏ tre đựng rau và mẫu thêu lên bàn, cuối cùng không nhịn được, mắng chửi om sòm.
Ta lờ mờ nghe được những từ như "kẻ trộm hô bắt trộm", "tiểu tiện nhân", "vô liêm sỉ".
Nương của Xuân Hương phủi lớp bùn trên chân, ánh mắt rơi vào ta và Trúc Nhi đang bóc được nửa chậu hạt bách hợp trắng muốt, bỗng nghẹn ngào: “Quá đáng, họ thật sự quá đáng mà.”
“Ta cứ làm thôi, họ thấy đẹp thì cũng ngại mà không hạ giá nữa.”
Ta đoán có lẽ tiền công bị ép xuống thấp, bèn cười, rót trà cho nương của Xuân Hương: “Sắp Trung thu rồi, ta đoán họ muốn thêu ‘Phú quý mãn đường’ hoặc ‘Hằng Nga bái nguyệt’ đúng không?”
Nương của Xuân Hương lặng thinh hồi lâu, rồi vẫy tay: “Để mai ta ra chợ dò hỏi thêm.”
Nhưng sáng hôm sau, nương của Xuân Hương không thể rời khỏi giường.
Hôm qua đường trơn, nàng ấy ngã trẹo chân, đến bữa vẫn cố tỏ ra bình thường, không ai nhận ra.
Hàng thủy sản trong giỏ nếu không bán ngay thì sẽ hỏng.
Ta lén giấu nương của Xuân Hương, gánh hàng của nàng ấy ra chợ. Một bên là bát sen và hạt dẻ nước, một bên là củ bách hợp.
Trúc Nhi hiểu chuyện, xách theo giỏ nhỏ đựng mẫu thêu đi sau ta, cẩn thận che chở.
Trong lòng ta không khỏi dâng lên cảm giác áy náy. Những ngày này, Trúc Nhi đã chịu không ít khổ cực.
“Trúc Nhi, lát nữa a nương mua bánh cho con, được không?”
Trời nắng gay gắt, người ra chợ không nhiều, buôn bán cũng chẳng mấy khấm khá.
Nhìn quán bánh ngọt phía xa, Trúc Nhi nuốt nước miếng, rồi lại lắc đầu: “A nương, Trúc Nhi không thích ăn bánh nữa.”
Ta đặt gánh xuống, lấy năm văn tiền từ chỗ khách đặt hàng đưa cho con: “Đi mua một miếng bánh, a nương ăn cùng con.”
Nhưng Trúc Nhi không mua bánh, mà mang về một nhành hoa nhài xanh mướt, cài lên tóc ta.
Nó bẻ đốt ngón tay, cẩn thận tính toán: “Trúc Nhi không ăn bánh. Một văn mua hoa cho a nương, bốn văn còn lại để dành, sau này mua váy đỏ cho a nương mặc.”
Ta không hiểu vì sao Trúc Nhi không mua bánh, rõ ràng mấy ngày trước còn nhắc mãi.
Bất giác, ta nhìn thấy trước tiệm bánh, Triệu Kỳ Nhi đang tay cầm bánh táo đỏ nóng hổi, tay kia nắm chặt lấy Bùi Thanh Thư.
Ánh mắt Bùi Thanh Thư lướt qua, nhìn thấy ta và Trúc Nhi, hắn thoáng sững sờ.
Hắn lập tức sa sầm mặt mày, như thể không hài lòng khi thấy ta cùng Trúc Nhi bày bán ngoài đường, làm mất thể diện của hắn: “Chuyện trộm cây trâm, nàng hãy xin lỗi Ngâm Nguyệt cô nương đi, chuyện này sẽ coi như bỏ qua, ta vẫn nhận nàng là thê tử.”
Trộm trâm? Cây trâm gì?
Ta ngẩn người.
Liễu Ngâm Nguyệt vội cười dịu dàng, nói xen vào: “Tỷ tỷ đúng là hồ đồ. Tỷ rời đi cũng đành, nhưng sao nỡ kéo theo cả đứa trẻ chịu khổ như vậy?”
Ánh mắt nàng ta dừng lại nơi Trúc Nhi, giọng điệu đầy ý tứ: “Tỷ tỷ không biết chữ, ta nhìn gánh hàng này cũng chẳng kiếm được bao nhiêu. Sau này làm lỡ việc học hành của Trúc Nhi thì thật đáng tiếc.”
Người vây quanh ngày một đông, đều chăm chú nhìn vào bọn ta.
Mặt Bùi Thanh Thư thoáng vẻ khó chịu, chìa tay về phía Trúc Nhi: “Nàng không nhận lỗi thì thôi, nhưng Trúc Nhi phải theo ta về, tránh để nàng làm hỏng nó.”
Nhận lỗi? Ta dạy hỏng con?
Trúc Nhi trốn sau lưng ta, không chịu đi.
Triệu Kỳ Nhi hả hê, vỗ tay cười nói: “Bùi Trúc Nhi thật ngốc! Thảo nào cha ngươi không mua bánh cho ngươi ăn.”
Bùi Thanh Thư cao giọng quát lớn: “Bùi Trúc Nhi! Lại đây với ta!”
Trúc Nhi ôm chặt lấy ta, vừa sợ hãi vừa tủi thân, khóc lớn: “Tại sao con phải về? Người đối xử với a nương không tốt, với con cũng không tốt.
Người không mua bánh cho con, cũng không mua trâm cho a nương.
Hôm ấy trời mưa lớn, con cùng a nương dầm mưa đi rất xa.
Không mua được bánh, con buồn lắm, con thề từ nay sẽ không ăn bánh nữa.
Con không gọi người là cha nữa! Con chỉ đi theo a nương, dù phải đi ăn xin cũng theo!”
Lòng ta đau thắt, ôm chặt lấy Trúc Nhi vào lòng.
Ta ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào Bùi Thanh Thư, hỏi: “A Thư, ta phải nhận lỗi gì?”
Bùi Thanh Thư ngơ ngác nhìn ta, định lạnh lùng trách mắng, nhưng khi thấy đôi mắt ta hoe đỏ và nhành hoa nhài cài trên tóc, giọng hắn bỗng dịu xuống: “Ngọc Nương, nàng rốt cuộc đang giận gì?
Chỉ là một cây trâm thôi, về nhà chúng ta sẽ đi mua, được không?”
Giận gì sao? Ta cũng không biết mình đang giận gì.
Thật ra đêm ấy, ta đã trách bản thân rất nhiều.
Trách mình tầm thường, trách mình nông cạn.
Vì sao chỉ vì một cây trâm mà không chịu tiếp tục sống qua ngày?
Ta không muốn khóc, dùng sức lau nước mắt, đến mức đôi mắt rát buốt.
Nhưng nước mắt vẫn không ngừng rơi, từng giọt từng giọt trượt xuống.
“A Thư, ta không muốn trở về.
Chàng làm ta cảm thấy mình không xứng đáng, không xứng để mặc y phục đẹp, không xứng để có một cuộc sống tốt.
Điều đáng sợ nhất là, ngày hôm đó, nhìn mình trong chiếc gương đồng, ta cũng bắt đầu cảm thấy khinh thường bản thân.
Thật ra, chỉ chút nữa thôi, chút nữa thôi là ta có thể tự thuyết phục chính mình.
Chẳng qua chỉ là một chiếc váy, một cây trâm. Ngày trước không có, chẳng phải vẫn sống tốt sao?
Ta đã nghĩ, nếu ngày mai trời nắng, ta sẽ lại ra chợ mua đồ. Nếu gặp người bán văn phòng phẩm, ta cũng sẽ nhớ mua cho chàng mực và giấy tốt.
Ta không có bản lĩnh, cũng chẳng có lòng tự trọng, sống qua ngày như vậy, cũng tốt.
Nhưng trời đã mưa suốt đêm không dứt, mà những cây ô chàng mua cho Ngâm Nguyệt và Kỳ Nhi, một lớn một nhỏ, lại đặt sẵn ở ngoài hiên.
Ta và Trúc Nhi cầm lấy, vừa vặn, hợp tay vô cùng.”
Bùi Thanh Thư ngẩn ngơ nhìn ta.
Có lẽ do trời nắng gắt khiến ta hoa mắt, nhưng dường như ta thấy khóe mắt hắn cũng hoe đỏ.
5
Những ngày gần đây, Bùi Thanh Thư mang rất nhiều trâm và váy đến nhà Xuân Hương để tặng ta.
Có trâm vàng, trâm ngọc, hoa văn đủ loại.
Có váy đỏ, váy xanh, rực rỡ hay nhã nhặn.
Ta đều từ chối, đẩy hết lại cho hắn, ánh mắt dừng trên gương mặt đỏ hoe vì khóc của Liễu Ngâm Nguyệt đứng ngoài cửa: “A Thư, những thứ này chàng mang tặng Ngâm Nguyệt cô nương đi. Nàng ấy mặc, nàng ấy cài, sẽ đẹp hơn ta nhiều.”
Hắn cũng mua cho Trúc Nhi một hộp điểm tâm, trong đó có những chiếc bánh hình hổ và khỉ được nặn sống động như thật.
Triệu Kỳ Nhi nhìn hộp bánh, thèm thuồng, liền kéo tay Ngâm Nguyệt, nũng nịu: “Nương, người cầu cha đi, con cũng muốn có!”
Nghe Kỳ Nhi gọi mình là cha, Bùi Thanh Thư liền sa sầm mặt, nghiêm giọng quát: “Kỳ Nhi, ta không phải cha ngươi, cha ngươi tham ô bạc cứu trợ, giờ đang ở trong lao ngục kinh thành, chỉ chờ mùa thu xử trảm.”
Nghe hắn nói vậy, mặt Liễu Ngâm Nguyệt lập tức tái nhợt.
Nàng ta giơ tay tát Kỳ Nhi hai cái.
Kỳ Nhi gào khóc, la hét đòi về kinh tìm cha, tuyên bố sẽ bảo cha xử tử hết thảy.
Trúc Nhi trốn sau lưng ta, không chịu bước ra, càng không chịu gọi hắn là cha như trước: “Bùi thúc thúc, Trúc Nhi không thèm bánh, a nương cũng không cho Trúc Nhi lấy đồ của người khác.”
Bùi Thanh Thư sững người, giọng run run, không tin hỏi lại: “Con vừa gọi ta là gì?”
“Bùi thúc thúc! A nương nhận ai làm phu quân, người ấy sẽ là cha của Trúc Nhi!”
Không muốn chứng kiến cảnh họ cãi vã, ta thở dài: “A Thư, chúng ta cứ sống riêng đi.”