NGỌC KINH SƠN, LÒNG NGƯỜI KHÓ TỎ

Chương 6



“A Thư, những năm qua gả cho chàng, ta chưa bao giờ ganh tị với những nữ tử khác có y phục đẹp, trang sức quý.

Ngày sinh thần ấy, ta đã nghĩ, chàng không mua trang sức tặng ta cũng không sao.

Dù chỉ tiện tay ngắt một bông hoa cải trắng trên đường về, tặng ta, ta cũng sẽ trân trọng như một cây trâm vàng.

Nhưng A Thư, ta thực sự chỉ là một người bình thường thôi.

Ta không thể đã không có trâm vàng, mà ngay cả một bông hoa cải trắng cũng không có được chứ.”

Ta không tha thứ cho hắn, chỉ là không muốn oán hận hắn nữa.

Bùi Thanh Thư đứng lặng người, kinh ngạc trước lời ta nói.

Ta cứ ngỡ những ngày qua, mình đã khóc cạn nước mắt.

Vậy mà khi nhắc lại chuyện xưa, khóe mắt lại đỏ lên.

Ta lau mắt, ngẩng đầu nhìn hắn, khẽ mỉm cười: “A Thư, cuối cùng, chàng giúp ta viết một lá thư hoà ly được không?”

Bùi Thanh Thư sững sờ nhìn ta, ánh mắt hắn phút chốc trở nên xám xịt, tuyệt vọng.

7

Trúc Nhi bắt đầu học chữ, đã nhận biết mặt chữ được rồi rồi.

Chủ nhân thuê ta dạy thêu là người hòa nhã, các tiểu thư trong nhà cũng rất ngoan hiền.

Xuân Hương lo lắng mẫu thân ở nhà một mình sẽ cô đơn, nên hai phu thê đang định dành dụm chút tiền xây thêm một gian nhà phụ, đón nương của Xuân Hương đến ở cùng.

Nhưng nương của Xuân Hương lại xua tay từ chối, nói không muốn can thiệp vào cuộc sống của đôi phu thê trẻ, rồi lại lấy ta làm cớ: “Nếu Trúc Nhi học hành gần đây, còn muội tử có quay về cũng cần chỗ tá túc.”

Chớp mắt đã đến cuối năm, các tiểu thư tạm nghỉ học thêu.

Chủ nhà cho phép ta nghỉ Tết, còn thưởng thêm bạc cùng hai cuộn đoạn lụa.

Ta tính, hai cuộn lụa này đủ để may hai bộ y phục.

Một bộ cho nương của Xuân Hương, một bộ cho ta.

Nhìn thấy trâm cài tóc thịnh hành năm nay thật đẹp, ta cũng mua hai cây.

Một cây cho nương của Xuân Hương, một cây cho ta.

Mùa đông trời lạnh, chẳng muốn ra ngoài, nhàn rỗi liền nghĩ đến làm thêm chút việc.

Chợt nhớ năm sau, lão phu nhân trong nhà chủ sẽ mừng thọ bảy mươi, ta bèn mua chỉ thêu và mẫu hoa về, định thêu một bức bình phong hoa cúc để mừng thọ.

Mùa đông tuyết rơi lớn, trên bàn có đặt một lò sưởi tay tinh xảo.

Chưa đợi ta hỏi, nương của Xuân Hương đã chớp mắt cười nói: “Ta khuyên không được, nếu muội cảm thấy nó chướng mắt thì cứ bảo ta, ta sẽ cất đi.”

Những món như thế này, Bùi Thanh Thư đã gửi đến rất nhiều.

Mùa đông là lò sưởi, mùa hè là đá lạnh, trái cây theo mùa đều đều đưa tới.

Thật ra, chẳng cần phải làm những việc đó.

Dù sao, khi hòa ly, ta đã mang đi một nửa gia sản, chúng ta vốn dĩ chẳng còn nợ gì nhau.

Ta lắc đầu, như thường lệ đưa lò sưởi tay cho Trúc Nhi.

Thầy giáo khen ngợi Trúc Nhi học hành chăm chỉ, ngay cả trời lạnh cũng không nghỉ, viết chữ đến mức tay cứng đơ.

Tuyết lớn mịt mù, thỉnh thoảng lại nghe tiếng cành khô bị tuyết đè gãy.

Tuyết lành báo hiệu, mùa xuân đến chắc chắn là một năm bội thu.

Trong phòng, ánh nến ấm áp, hương hạt dẻ nướng thoảng khắp nơi.

Ta ngồi bên cửa sổ, lật giở quyển mẫu hoa, chợt nhớ ra điều gì, liền gọi: “Trúc Nhi, lại đây đọc cho a nương nghe câu thơ này.”

Trúc Nhi ngoan ngoãn đọc: “Tựa nghe cúc đẹp vàng hơn hạc, xin trồng đôi chậu ánh đầu sương.”

“Đây không phải thơ của Đào Uyên Minh đâu, Trúc Nhi, con đọc giúp a nương một bài khác đi.”

Trúc Nhi ngẩn ra, tròn mắt hỏi: “A nương, sao người biết?”

Nghĩ lại những chuyện đã qua, ta cúi đầu, mỉm cười, lòng nhẹ nhõm: “A nương chỉ là biết thôi.”

[Phiên ngoại của Bùi Thanh Thư]

Lần đầu tiên ta gặp Ngọc Nương là tại chợ phiên ở Thủy Huyện.

Nàng nhờ người viết thư gửi cho người cha đã bỏ rơi mẫu nhi nàng, nói rằng mẫu thân nàng bệnh nặng, hy vọng ông quay về thăm một lần.

Người viết thư ngậm tẩu thuốc, mở miệng đòi năm mươi văn cho một bức.

Mẫu thân của Ngọc Nương thường xuyên uống thuốc, cả nhà chỉ dựa vào một mình nàng gánh hàng bán thủy sản, cắt vải thêu hoa, miễn cưỡng sống qua ngày.

Nàng không có nhiều tiền như vậy.

Bên cạnh, một gã vô lại trêu chọc: “Tiểu Ngọc Nương, đừng mong ngóng gã cha vô tình của ngươi nữa. Theo ta đi, ta chắc chắn không làm ngươi thất vọng đâu.”

Người viết thư lại thúc: “Cô nương, rốt cuộc có viết thư hay không? Đừng làm mất thời gian của ta.”

Lúc đó, Bùi gia vì làm phật lòng quan trên nên đẩy cả ta xuống Thủy Huyện - một vùng nghèo khó.

Khi ấy, ta vừa đọc vài quyển thánh hiền, bụng còn đôi chút nghĩa khí muốn hành hiệp trượng nghĩa.

“Ta viết giúp nàng!”

Ta vừa hay có thư cần gửi đến Liễu gia ở kinh thành, hỏi thăm Ngâm Nguyệt cô nương. Nhân tiện hỏi bạn bè cũ ở kinh thành, nhờ họ tìm tung tích cha nàng.

Ngọc Nương bối rối, tay vò vạt áo, lí nhí: “Ta… ta không có nhiều tiền. Nếu ngài cần vá sửa áo, ta làm không lấy tiền.”

Cúi xuống nhìn lại tay áo mình, ta mới phát hiện đường chỉ đã bung từ lúc nào.

Những ngày đầu ở Thủy Huyện, cuộc sống khó khăn, nào còn tâm trí lo chuyện áo quần?

Viết xong bức thư, ta ngẩng lên.

Đúng lúc nàng cũng đang cắn đứt sợi chỉ.

Nhìn thấy ta, mặt Ngọc Nương đỏ ửng, còn đỏ hơn cả ráng chiều nơi chân trời.

Ngọc Nương rất khéo tay, nàng thêu một nhành trúc xanh lên vết rách ở tay áo.

Nhành trúc thêu phẳng mượt, không hề gây khó chịu.

Nhưng không hiểu vì sao, mỗi khi tay lướt qua nhành trúc ấy, ta lại cảm thấy trái tim ngưa ngứa.

Về sau, ta lại gặp nàng.

Nàng lấy hết dũng khí bắt chuyện với ta.

Rồi hàng thư pháp của ta dần dần đến gần quang gánh thủy sản của nàng.

Rồi sau đó, cả thư pháp quán cũng bán thêm bông sen và hạt dẻ nước.

Đến một ngày trăng rằm trung thu, ánh trăng thật lớn.

Hôm ấy, mặt trời chưa lặn, trong gánh thủy sản của Ngọc Nương đã chất đầy trâm hoa do các chàng trai trẻ tặng.

Đó là tục lệ ở Thủy Huyện. Khi trai gái đến tuổi, nam nhân nếu thích ai sẽ tặng trâm hoa hay trang sức cho nàng.

Nếu nàng đồng ý, sẽ tự cắt may một chiếc váy đỏ, cài trâm lên tóc, cùng người ấy ngắm trăng trung thu.

Nhìn đống trâm hoa trong gánh của nàng, ta như bị nhét đầy quả mơ chua vào miệng, vừa chua vừa chát.

Nhưng vì sĩ diện, ta hỏi với giọng đầy ghen tuông: “Ngọc Nương, nàng thích ai trong số họ?”

Nàng đỏ mặt, cúi đầu, tay ngắt bông sen mà không nói lời nào.

Buổi tối, Ngọc Nương đứng bên suối, gọi ta đến ngắm trăng.

Trăng sáng, mặt nước suối cũng sáng.

Ngọc Nương dưới ánh trăng giống như một con nai nhỏ đang uống nước, đôi mắt e thẹn phản chiếu ánh nước trong veo, lấp lánh như ánh trăng.

Lần đầu tiên, ta thấy nàng mặc chiếc váy đỏ rực rỡ đến vậy, như ngọn lửa thiêu cháy trái tim ta.

Ta giả vờ thờ ơ, nhìn lên tóc nàng.

Tóc nàng buông xõa, không cài bất cứ bông hoa nào.

Ngọc Nương giả bộ giận dỗi, hỏi ta: “A Thư, hoa của ta đâu?”

Thủy Huyện nhiều ao đầm, cũng nhiều cây nhài dại.

Mùa thu, gió chiều mang theo hương nhài và bông súng, làm lòng người say đến run rẩy.

“A Thư, ta thích chàng, chàng có thích ta không?”

Ta ôm lấy Ngọc Nương.

Sau đó, ngày tháng dần tốt hơn.

Chúng ta có Trúc Nhi.

Nhưng từ khi Trúc Nhi chào đời, chuyện trong ngoài đều tăng lên, ta cũng dần trở nên cẩu thả.

Hôm ấy, bức thư gửi kinh thành rõ ràng có hai lá, nhưng lại để sót thư của Ngọc Nương.

Ta tự trách mình sơ suất, vội đuổi theo người đưa thư.

Lại nghe hắn nói với Ngọc Nương rằng, mỗi lần đều gửi hai lá thư, tại sao hôm nay chỉ có một?

Ta không giấu được nàng.

Ngọc Nương nhìn ta, ánh mắt từng chút từng chút trở nên u ám.

Nàng không khóc, không làm ầm ĩ, chỉ vào phòng, nhẹ nhàng dỗ dành Trúc Nhi đang ngủ.

Chiếc nôi khẽ đung đưa, nàng cúi đầu, chậm rãi lau nước mắt.

Nàng khóc thì khóc, nhưng ta biết, nàng sẽ không rời đi.

Dù sao cũng đã có con, phu thê nào lại vì hai lá thư hỏi thăm mà hoà ly chứ?

Sau này, khi Triệu gia gặp chuyện, Ngâm Nguyệt mang theo con đến Thủy Huyện nương nhờ ta.

Ngọc Nương đẹp thật, nhưng chiếc váy đỏ của nàng đã cũ, màu sắc phai nhạt.

Đứng cạnh Ngâm Nguyệt - người khoác lụa là gấm vóc, nàng trông thật tầm thường.

Khi Ngâm Nguyệt cười nhạo cách ăn mặc của nàng, ta cũng cảm thấy mất mặt.

Ta nghĩ, chiếc trâm ấy cài trên tóc nàng giống như đóa mẫu đơn cắm giữa luống cải, không hề phù hợp.

Nhưng ta lại không nghĩ rằng, nếu trâm không hợp váy, lẽ ra ta nên dẫn nàng đi mua một bộ mới.

Ngọc Nương hiểu điều đó sớm hơn ta.

Vậy nên, nàng đã rời đi.

Sau khi hòa ly, Ngọc Nương sống càng ngày càng tốt.

Y phục của nàng rực rỡ, trâm cài của nàng hợp thời.

Khi gió thổi qua, nàng còn đẹp hơn những bông phụng tiên lay động trong gió, nổi bật hơn những nhành nhài lấp ló giữa lá xanh.

Người qua lại trên phố, già trẻ đều ngoái nhìn.

Thậm chí còn có người nhờ nương của Xuân Hương làm mối, thề rằng chỉ cần nàng chịu gả, núi vàng núi bạc đều sẽ dốc lòng dâng tặng.

Nhưng nàng từ chối hết.

Nàng nói, núi vàng núi bạc sập xuống cũng sẽ đè c/h/ế/c người, nàng dựa vào chính mình vẫn sống tốt được.

Nhiều năm trôi qua, Thủy Huyện dần học theo kinh thành, lễ nghi cưới hỏi trở nên trang trọng, không còn tùy tiện nữa.

Không còn ai có thể chỉ dùng một cành nhài dại mà cưới được một cô nương mặc váy đỏ rực.

Trúc Nhi ngày một lớn, nhưng không chịu nhận ta.

Giống như năm đó, khi Ngọc Nương giận ta vì bức thư gửi cho Ngâm Nguyệt, ta định xoa dịu nàng, liền nói sẽ viết thêm thư tìm kiếm tung tích cha nàng.

“Không cần nữa, ta không tìm.”

Ngọc Nương lắc đầu: “Người cha vô tâm đó, cứ coi như đã bị rùa dưới nước ăn mất rồi. Dù ông ta khoác gấm vàng hay đi ăn mày, ta cũng không nhận.”

Trúc Nhi và Ngọc Nương đều cùng một tính cách.

Đứa trẻ ở tuổi này vốn thích ăn quà vặt.

Nhưng những hộp điểm tâm ta mang tới, nó đều ném đi.

Trúc Nhi rất chăm học, nó nói sau này sẽ đưa a nương đến kinh thành sống những ngày tốt đẹp.

Sau khi Ngọc Nương rời đi, mọi việc trong nhà từ dọn dẹp đến quét tước, đều do ta tự làm.

Hôm nay, rảnh rỗi sắp xếp đồ đạc, ta vô tình tìm thấy túi trà mà nàng mua năm trước.

Nàng cất giữ cẩn thận, trà vẫn không bị mốc hay hỏng.

Ta pha một ấm, trà ngọt dịu, hơi đắng.

Uống vài ngụm, ta không khỏi bật cười, tự trách mình năm đó thật thiếu hiểu biết.

Nhìn ký hiệu trên hũ, ta mới phát hiện dòng chữ nhỏ: “Trà Cảnh Sơn.”

Năm ấy nhầm trà Cảnh Sơn là Long Tỉnh, không biết nên trách gã buôn hàng nói sai, hay trách Ngọc Nương nghe nhầm.

Giờ đây, trong căn nhà trống trải này, ta muốn hỏi cũng chẳng còn ai để hỏi.

Thực ra nghĩ lại, chẳng trách được gã buôn, cũng chẳng trách được Ngọc Nương.

Chỉ trách ta năm xưa tuổi trẻ nông cạn, không nhận ra viên ngọc quý trong núi Kinh Sơn, lại xem như đá cuội tầm thường mà bỏ qua.

(Toàn văn hoàn) - Một follow, một like, một bình luận là niềm động lực to lớn đối với team Góc nhỏ của Ngưu. Cảm ơn các bạn rất nhiều vì đã đồng hành!

Chương trước
Loading...