NGƯỜI CHỒNG BỘI BẠC

Chap 1



Khi đi tư vấn ở bệnh viện để chuẩn bị mang thai, tôi bất ngờ bị một người phụ nữ bụng to chặn ngang.

Tôi suýt ngã còn cô ta thì nghênh mặt nói: “Cô mù hả, không thấy tôi đang mang thai sao?”

Tôi đang định nói gì đó thì khóe mắt lại thoáng bắt gặp một bóng người quen thuộc.

Còn chưa kịp chào, người phụ nữ đã vượt qua tôi, lao vào lòng người đàn ông, giọng điệu nũng nịu gọi: “Chồng ơi.”

Tôi sững sờ tại chỗ.

Nếu Tư Mộ Niên là chồng cô ta, vậy chồng tôi là ai đây?

1

Tôi và chồng đã một năm không gặp nhau.

Vừa thấy anh ta đang vội vã đến đây, tôi vừa mừng vừa khó hiểu.

Điện thoại liên lạc với anh ta còn chưa kịp gọi, sao anh ta đã biết tôi xảy ra chuyện ở bệnh viện rồi?

Tôi nở nụ cười, vừa định bước tới đón anh ta thì một dáng vẻ ẻo lả khác đã vượt qua tôi, nhanh hơn một bước, lao thẳng vào lòng anh ta.

“Chồng ơi, cuối cùng anh cũng đến rồi, nếu anh không đến kịp thì em đã bị người ta bắt nạt đến chết mất rồi!”

Người phụ nữ vừa khóc vừa giả bộ làm nũng, hoàn toàn không còn chút hung hăng ngông nghênh nào lúc cãi nhau với tôi khi nãy.

Tôi sững sờ đứng nhìn bóng dáng ôm nhau của họ.

Tư Mộ Niên là chồng cô ta.

Vậy chồng tôi là ai?

Lúc này, giữa hai hàng lông mày của Tư Mộ Niên đang nhíu chặt.

Anh ta cẩn thận lau nước mắt cho người phụ nữ.

Ánh mắt anh ta tràn đầy xót xa.

Cái áo sơ mi vốn luôn cài khuy tỉ mỉ nay lệch hẳn một chiếc, nhìn là biết anh ta chạy đến quá vội vàng.

“Ngoan, đừng sợ, chồng em đến rồi đây.”

Anh ta ôm cô ta vào lòng, lại còn cẩn thận để ý cái bụng của cô ta.

“Em có thấy chỗ nào khó chịu không?”

Bụng người phụ nữ đó hẳn đã mang thai bảy tám tháng, nghe anh ta hỏi thì cô ta cắn môi nói đầy ấm ức: “Hình như hơi đau.”

Sắc mặt Tư Mộ Niên lập tức thay đổi.

Anh ta gằn giọng dặn người bên cạnh: “Giải quyết chuyện này cho tốt. Ai dám ức hiếp bảo bối của tôi, tôi không muốn nhìn thấy cô ta có kết cục tốt đẹp.”

Sau khi người kia đáp một tiếng, anh ta đã bế bổng người phụ nữ kia rồi sải bước rời đi.

Bệnh viện rất đông người, vô số cặp mắt đổ dồn về phía họ.

Anh ta chẳng hề quan tâm việc hành động nổi bật này có gây ra ảnh hưởng gì xấu không.

Trong mắt anh ta giờ chỉ có người phụ nữ ấy và đứa con trong bụng cô ta.

Đến nỗi tôi đứng ngay gần đó mà anh ta cũng không nhìn lấy một cái.

Sau màn kịch, đám đông dần tản ra.

Người bạn thân của Tư Mộ Niên được anh ta nhờ giải quyết mọi việc quay sang tính sổ nhưng vừa ngẩng đầu liền bắt gặp tôi.

Anh ấy lập tức khựng lại: “Chị dâu?”

Nghe cách anh ấy gọi như vậy, tôi chỉ biết cười gượng.

Hai chân tôi nặng như đeo chì, đầu óc đầy ắp những hình ảnh vừa rồi.

Còn gì để không hiểu nữa chứ?

Một năm ở nước ngoài, chồng tôi đã có người phụ nữ khác.

Có lẽ ngay từ khi tôi vừa ra nước ngoài thì anh ta đã nuôi cô ta ở bên cạnh.

Đến bạn bè thân thiết cũng không kiêng dè gì.

Họ đã có “chị dâu” mới rồi, vậy còn tôi thì sao?

Có lẽ thấy vành mắt tôi đỏ hoe, Trần Lộ Khả tiến lại gần, nét mặt ngượng ngùng: “Chuyện này... Anh Niên chỉ là qua đường thôi.

Giờ chị đã về rồi, mấy thứ lộn xộn đó anh ấy nhất định sẽ giải quyết...”

“Thật sao?”

Mắt tôi mờ đi, giọng khàn hẳn: “Nếu thực sự muốn giải quyết thì còn để đứa bé sinh ra à?”

Trần Lộ Khả há miệng, không thốt nổi lời nào.

Trong lòng tôi rối như mớ bòng bong.

Tôi và Tư Mộ Niên quen biết nhau từ thuở niên thiếu, gia đình hai bên liên hôn, tôi từng nghĩ đây là đoạn tình cảm đẹp nhất mà ông trời ban tặng cho mình.

Ai ngờ, hóa ra cũng chỉ dừng lại ở đó.

Chuyện đã xảy ra, tôi không thể giả như không biết.

Tôi cúi đầu nhanh chóng lau đi nước mắt nơi khóe mi rồi lên tiếng: “Nếu cậu thấy áy náy với tôi thì giúp tôi một việc.”

“Việc gì?”

“Đừng nói với Tư Mộ Niên là hôm nay tôi đã đến đây.”

Nói xong, mặc kệ nét mặt phức tạp của Trần Lộ Khả, tôi rời khỏi bệnh viện.

2

Tập kết quả kiểm tra dày cộm trong tay tôi, giờ nhìn lại chỉ thấy chua chát.

Nếu hôn nhân của chúng tôi có thiếu sót gì thì đó chính là chuyện con cái.

Chúng tôi từng là cặp vợ chồng mẫu mực trong giới.

Dù cưới theo sắp xếp của gia đình nhưng cũng là thanh mai trúc mã nhiều năm.

Tư Mộ Niên luôn dịu dàng, chưa bao giờ nặng lời với tôi.

Bạn bè người thân đều khen tôi gả đúng người.

Tiếc là, kết hôn sáu năm, tôi vẫn chưa mang thai.

Một năm ở nước ngoài, ngoài việc giúp anh giải quyết khủng hoảng của công ty thì tôi còn liên tục tìm bác sĩ điều trị, bồi bổ cơ thể.

Giờ thì khỏi cần nữa.

Vì đã có người sinh con cho anh ta rồi.

Tôi vứt toàn bộ đống báo cáo trong tay vào thùng rác, mở bản đồ, tìm đến một văn phòng luật sư.

Trên đường đi, biết bao hình ảnh cứ hiện ra trong đầu tôi.

Khi thì là cảnh anh ta quỳ gối cầu hôn tôi trên sân trường đại học năm tư, khi lại biến thành cảnh anh ta và người phụ nữ kia ôm nhau tình tứ.

Đến nơi, luật sư thấy sắc mặt tôi thì giật mình.

Nhìn vào gương, tôi mới phát hiện môi mình tái ngắt.

Tôi nhờ luật sư tư vấn ly hôn.

Tôi mới ở nước ngoài ký một hợp đồng lớn, nếu ly hôn bây giờ thì tôi sẽ mất một khoản tiền không nhỏ.

Nghe tôi trình bày, luật sư khuyên tôi nên suy nghĩ thêm.

Lúc này mà ly hôn là không sáng suốt.

“Không sao, anh cứ soạn thảo xong thỏa thuận là được.”

Tôi điềm tĩnh đáp.

Cuộc hôn nhân của tôi và Tư Mộ Niên đã đến hồi kết.

Tôi và anh ta không còn khả năng cứu vãn nữa.

Chiều hôm đó, tôi cầm bản thỏa thuận về công ty.

Vừa mở cửa văn phòng, tôi liền chạm mặt Tư Mộ Niên.

Trong tay anh ta còn cầm cặp tài liệu và một vali nhỏ.

Thấy tôi, anh ta ngạc nhiên: “Hân Hân, em về lúc nào thế? Sao không bảo anh đi đón?”

Tôi còn chưa kịp mở lời, anh ư đã vội vàng giải thích với vẻ áy náy: “Anh không ngờ em về lúc này, dạo này bên tỉnh lân cận có một dự án hợp tác nên anh phải sang đó bàn bạc.

Để lát nữa anh gọi tài xế đưa em về nhà.

Em ở nước ngoài mệt rồi, giờ cứ nghỉ ngơi cho tốt đi.

Đợi khi nào xong việc thì anh đưa em đi Thụy Sĩ chơi.”

Nếu chưa chứng kiến chuyện ở bệnh viện, có lẽ tôi đã tin những lời dối trá này.

Tôi nhìn thẳng vào mắt anh ta.

Không thấy chút sơ hở nào.

Đến đây tôi mới hiểu, diễn xuất của Tư Mộ Niên quá sức hoàn hảo.

Anh ta việc gì còn tốn công lập nghiệp, nếu vào giới giải trí thì chắc chắn đã ẵm về danh hiệu Ảnh đế rồi.

“Tư Mộ Niên, chúng ta ly hôn đi.”

Chắc giọng tôi quá bình thản nên anh ta không để tâm, chỉ cười bất đắc dĩ, đưa tay định xoa đầu tôi.

Chương tiếp
Loading...