Người Đàn Bà Trong Đống Đổ Nát
Chương 1
Trong trận động đất, Cố Đình Chi không chút do dự bỏ mặc tôi, người đang mang thai, để bế Bạch Nguyệt Quang của anh ta rời khỏi đống đổ nát.
Khi được đội cứu hộ đưa ra ngoài, tôi tình cờ thấy một bài viết trên mạng xã hội của cô ấy: “Tôi biết, anh ấy sẽ luôn chọn tôi.”
Tôi chỉ lặng lẽ nhấn thích. Ngay sau đó, bài viết ấy đã bị xóa.
Lần đầu tiên Cố Đình Chi đến bệnh viện, anh ta cố gắng giải thích: “Cô ấy chỉ muốn ghi lại khoảnh khắc thoát chết mà thôi, em đừng làm ầm lên.”
Tôi chậm rãi đặt tay lên chiếc bụng phẳng lì, nhìn anh mỉm cười: “Từ nay, em sẽ không làm ầm nữa.”
1
Tôi nằm trên giường bệnh, chăm chú nhìn bài đăng mới nhất trên mạng xã hội của Triệu Hân, đăng vào ngày xảy ra động đất: “Tôi biết, anh ấy sẽ luôn chọn tôi.”
Một người bạn của anh ta đã bình luận bên dưới: “Hân tỷ, tốt nhất là xóa đi. Nếu cô ấy biết được thì lại làm loạn lên với anh Cố đấy.”
Đúng như lời bạn anh ta nói, trong mười năm hôn nhân, tôi đã nhiều lần cãi vã với Cố Đình Chi vì chuyện của Triệu Hân. Lần nào cũng ầm ĩ đến trời long đất lở. Nhưng lần này, tôi chỉ lặng lẽ nhấn thích rồi kéo chăn lên ngủ.
Hôm đó, sau khi Cố Đình Chi ôm Triệu Hân rời đi không lâu thì dư chấn bắt đầu.
Những mảnh vụn đè chặt lấy tôi, cơn đau ở bụng ngày càng rõ rệt. Tôi cố gắng dùng tay bới lớp đất đá đến mức hai tay rướm máu nhưng cuối cùng cũng không thể giữ được đứa trẻ.
Tôi cảm nhận rất rõ ràng, nó đã rời bỏ tôi.
Sự mệt mỏi và nỗi đau khiến tôi không còn muốn cố gắng thêm nữa. Tôi lịm dần đi, cho đến khi mở mắt ra lần nữa, tôi đã nằm trong bệnh viện.
Y tá nói rằng đội cứu hộ đã kịp thời đến và cứu tôi khỏi tay tử thần.
Cố Đình Chi đến bệnh viện vào hôm qua sau khi nhận được thông báo.
“Không sao chứ?”
Đó là câu đầu tiên anh ta hỏi tôi. Trong ánh mắt mang theo sự lo lắng, nhưng giọng nói lại lạnh lùng.
“Không sao.”
Sau đó, không khí trong phòng trở nên yên lặng đến ngột ngạt.
Sự yên lặng kéo dài đến khi y tá nhắc tôi ăn cơm, lúc đó Cố Đình Chi mới ra ngoài mua thức ăn.
Không lâu sau, anh ta trở lại.
Anh đỡ tôi ngồi dậy, kê thêm hai chiếc gối phía sau rồi khó nhọc giải thích: “Bài đăng đó chỉ là để ghi lại khoảnh khắc thoát chết trong gang tấc, không có ý gì khác.”
“Ừ.”
Động tác của Cố Đình Chi khựng lại, anh nhìn tôi với vẻ không tin nổi.
Vừa đặt thức ăn lên bàn, điện thoại của anh ta đã vang lên.
Đầu dây bên kia là giọng nói chua chát pha chút khóc lóc của Triệu Hân: “Sao anh còn chưa về? Anh không cần em nữa à?”
Cố Đình Chi nhìn tôi một cái rồi vội vàng cầm điện thoại bước ra ngoài.
Tôi lặng lẽ ăn cơm. Bác sĩ đã dặn tôi phải ăn đầy đủ để nhanh chóng phục hồi sức khỏe.
Ăn xong, tôi nhẫn nhịn đau nhức đứng dậy, tự tay dọn dẹp tất cả.
Khi bỏ hộp cơm cuối cùng vào thùng rác, Cố Đình Chi mới bước vào.
“Để đó anh làm, em bày vẽ gì thế?”
Đối diện với tôi, anh ta dường như chẳng bao giờ học được cách nói chuyện dịu dàng.
Lạ thay, tôi không hề giận dữ, không so sánh cách anh ta dịu dàng với Triệu Hân mà cay nghiệt với tôi. Tôi quay lưng nằm xuống giường, không nói một lời.
Anh ta đứng đó, điện thoại vẫn cầm trong tay, nhìn tôi vẻ mặt do dự.
“Em nghỉ đi, anh ở đây với em.”
Tôi nhắm mắt lại, không đáp mà thật sự ngủ thiếp đi.
Khi tỉnh dậy trời đã tối. Trong phòng chỉ còn lại mình tôi, áo khoác và túi xách của Cố Đình Chi đã biến mất.
Hộ lý bước vào và nói: “Ông Cố nói có việc gấp ở công ty phải đi trước nhưng đã dặn tôi chăm sóc cô thật tốt.”
Tôi gật đầu: “Làm phiền chị rồi.”
Sau khi chị ấy đi, tôi cảm thấy thoải mái hơn, bữa tối ăn nhiều hơn trước.
Hộ lý bỗng hỏi: “Cô vẫn chưa nói với ông Cố về chuyện của đứa bé sao?”
“Chưa.”
2
Buổi tối, khi tôi vừa chuẩn bị ngủ, Cố Đình Chi gọi điện tới.
Tôi chưa kịp nói gì thì đã nghe thấy giọng của Triệu Hân: "Em sợ, anh ở lại ngủ cùng em đi! Trước đây không phải anh vẫn luôn ở cùng em sao?"
Cố Đình Chi im lặng một lúc rồi nhanh chóng cúp máy.
Một lúc sau, anh ta lại gọi lại, giải thích đơn giản: "Cô ấy bệnh rồi, em đừng để tâm."
Tôi khẽ cười: "Anh chăm sóc cô ấy thật tốt nhé."
Cố Đình Chi dường như còn muốn nói gì đó, nhưng tôi đã cúp máy trước.
Lần đầu tiên tôi cúp máy trước anh ta.
Sau khi ở bệnh viện nửa tháng, tôi đã có thể xuất viện.
Bác sĩ Mạnh dặn tôi phải nghỉ ngơi thật tốt, rồi quay sang nhìn ra ngoài phòng bệnh: "Chồng cô vẫn chưa đến sao?"
Tôi nhìn điện thoại: "Tôi gọi xe rồi, tôi đi trước."
Bác sĩ có vẻ không yên tâm, định tự mình đưa tôi ra ngoài nhưng bị người nhà bệnh nhân kéo lại ở phòng làm việc. Cuối cùng, ông ta chỉ biết dặn dò liên tục rằng nhất định phải để y tá theo tôi lên xe.
Về đến nhà, chị Trương liền ra đón: "Ông ấy đâu rồi?"
Sao ai cũng hỏi về anh ta?
Không có anh ta, chẳng lẽ tôi không sống nổi?
Cố Đình Chi trở về sau đó một giờ, vừa vào cửa đã giận dữ chất vấn: "Sao em không đợi anh? Đã nói là anh sẽ đến đón, em làm vậy là có ý gì?"
Không đợi tôi đáp, anh ta cười nhạt: "Mấy hôm nay anh cứ tưởng em trưởng thành hơn, ai ngờ lại chơi trò này với anh?"
Tôi mệt mỏi thở dài, giải thích: "Phòng bệnh có bệnh nhân mới, tôi không còn chỗ nên về trước."
Cố Đình Chi lập tức im bặt.
Bị anh ta cho leo cây không phải lần đầu, thật ra trong tám năm bên nhau, ba năm đầu chúng tôi vẫn còn rất hòa hợp, anh ta đối xử với tôi rất tốt.
Nhưng từ khi Triệu Hân trở về, mọi thứ thay đổi hoàn toàn.
Mấy năm gần đây, chúng tôi thậm chí không có một ngày lễ nào ra hồn.
Triệu Hân sức khỏe kém, chỉ cần cô ấy gọi điện khóc một chút là Cố Đình Chi lập tức rời đi, bất kể đó là ngày kỷ niệm kết hôn của chúng tôi hay sinh nhật cha mẹ tôi.
Anh ta luôn giải thích rằng Triệu Hân là trẻ mồ côi, ngoài anh ta ra thì không còn ai khác để dựa vào.
Sau đó, anh ta tặng tôi một sợi dây chuyền, trong mắt anh ta đó đã là đủ thành ý. Anh ta đứng lặng nhìn tôi, chờ tôi nổi giận, sau đó tôi sẽ gào thét, khóc lóc như một kẻ điên.
Có lẽ chính vì tôi quá bình thản nên Cố Đình Chi cảm thấy tò mò.
Anh ta ngồi xuống bên cạnh tôi, nâng mặt tôi lên chăm chú quan sát: "Đây vẫn là vợ tôi sao? Trước đây em đâu có ngoan ngoãn như vậy."
Tôi khẽ cười, đẩy tay anh ta ra: "Trước đây là trước đây. Từ nay, sẽ không còn như vậy nữa."
Tôi cần dưỡng sức, vết thương trên người không nặng, chủ yếu là việc sảy thai đã gây tổn hại nghiêm trọng đến cơ thể tôi.
Chẳng bao lâu sau, vào ngày sinh nhật của Triệu Hân, Cố Đình Chi đã chuẩn bị quà cho cô ta từ sớm.
"Hân Hân nói..." Anh ta nhìn tôi, ngập ngừng: "Cô ấy nói muốn ăn mì trường thọ do em nấu."
3
"Cô ấy từng ăn cơm em nấu chưa?"
Vừa thốt ra câu này, tôi lại ước có thể tự tát mình.
Khi còn đi học, tôi hay mang bữa sáng cho Cố Đình Chi, nhưng cuối cùng tất cả đều đến tay Triệu Hân.
Cố Đình Chi tiến lại gần, từ phía sau ôm lấy tôi: "Từ nhỏ đến lớn cô ấy chưa từng được ăn mì trường thọ do người nhà nấu, anh nghĩ em nấu là ngon nhất."