Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
Mở Ứng Dụng Shopee để mở khóa toàn bộ chương truyện!
Người Đàn Bà Trong Đống Đổ Nát
Chương 4
6
Cố Đình Chi mặt tái nhợt, bên trong áo khoác là bộ đồ bệnh nhân.
"Cô... cô đã biết từ lâu Chân Chân có thai rồi sao?"
Giọng anh ta yếu ớt, ánh mắt chằm chằm nhìn Triệu Hân.
Triệu Hân không dám trả lời nhưng vẻ mặt lúng túng đã nói lên tất cả.
Cố Đình Chi quay sang nhìn tôi: "Chân Chân..."
Nhìn thấy khuôn mặt anh ta, tôi nhớ lại lúc mình bị chôn vùi dưới đống đổ nát, tôi đã cầu cứu một cách tuyệt vọng ra sao và đứa con tôi đã rời bỏ tôi thế nào.
Nỗi đau và giận dữ gần như nhấn chìm tôi. Tôi không thể kiểm soát hành động của mình, giơ điện thoại lên ném mạnh vào đầu Cố Đình Chi.
Trán anh ta nhanh chóng sưng lên nhưng tôi vẫn chưa thấy thỏa mãn. Tôi lao đến, dùng toàn bộ sức lực đánh anh ta.
Cố Đình Chi không đánh trả, cũng không né tránh. Chỉ trong chốc lát, người anh ta đã đầy thương tích.
Cơ thể tôi vốn chưa hồi phục hoàn toàn, như bị rút hết sức lực mà lảo đảo ngã về phía sau. Một bàn tay lớn giữ chặt tay tôi, đỡ tôi đứng vững.
"Không sao chứ?"
Bác sĩ Mạnh không biết tại sao lại xuất hiện ở đây, trên tay còn mang theo cả đống thuốc bổ.
"Cần đến bệnh viện không?"
Anh nhìn tôi lo lắng, ánh mắt đầy sự quan tâm.
"Không, không cần."
Cố Đình Chi định nói gì đó nhưng tôi đã đóng cửa trước mặt anh ta.
"Anh đến làm gì vậy?"
Khi tôi rửa tay xong quay ra, thấy bác sĩ Mạnh ung dung ngồi trên sofa.
"Đồng nghiệp tặng ít thuốc bổ, tôi không dùng được nên mang sang cho em."
Tôi phần nào hiểu ý anh ta. Có lẽ anh đang muốn theo đuổi tôi.
"Không cần đâu, tôi có thể tự mua."
Anh ngớ người, cười nhẹ: "Được thôi, vậy chắc phải để chúng ở nhà rồi."
Bị tôi từ chối, anh cũng không để tâm, chỉ nhìn về phía cửa: "Đó là chồng cũ của em sao?"
"Ừ… thực ra chúng tôi chưa ly hôn."
"Chẳng phải cũng sắp rồi sao?"
Lòng tôi trùng xuống, có chút khó chịu.
Chúng tôi chỉ là mối quan hệ bệnh nhân và bác sĩ, lời nói của anh ấy ít nhiều hơi đường đột.
Thấy tôi không vui, anh lập tức tìm cách sửa chữa: "Tôi không định can thiệp vào cuộc sống của em. Chỉ là cơ thể em vẫn chưa hồi phục, nếu anh ta cứ đến làm phiền sẽ không tốt cho việc hồi phục của em."
"Tôi sẽ không gặp lại anh ta nữa."
"E rằng đó không phải chuyện em có thể kiểm soát."
Bác sĩ Mạnh suy nghĩ vài giây rồi nói: "Nếu sau này anh ta lại đến, em hãy gọi tôi, tôi sẽ giúp em giải quyết."
Tôi không nói gì thêm.
Nhưng đúng như anh ấy nói, ngày hôm sau Cố Đình Chi lại xuất hiện.
"Người đàn ông hôm qua là ai?"
Anh ta mang theo một đống thuốc bổ, còn ôm một bó hoa hồng lớn.
Suốt mười năm kết hôn, tôi chỉ nhận được hoa từ anh ta đúng một lần. Sau này nghe nói là trợ lý mua tặng bạn gái nhưng quên mang đi.
Tôi vẫn còn nhớ niềm vui lúc đó, cũng như cảm giác khó xử và đau khổ khi biết sự thật.
Cố Đình Chi dường như nhận ra tôi đang nghĩ gì, lắp bắp giải thích: "Lần đó là..là anh mua, không phải trợ lý đâu. Anh cũng không hiểu sao mình lại nói dối."
"Anh không biết vì sao?" Tôi khẽ cười.
"Để tôi nói cho anh biết. Vì trong tiềm thức, anh cho rằng tôi không đáng để anh bỏ tâm sức. Có lẽ anh dành chút tình cảm cho tôi là vì nể tình sống cùng nhau bao năm, nhưng anh lại cảm thấy tôi không xứng đáng. Mỗi lần có suy nghĩ đó, anh đều dập tắt ngay từ trong trứng nước."
Cố Đình Chi muốn phản bác nhưng cuối cùng lại im lặng vì biết đó là sự thật.
"Ly hôn đi, anh nghĩ sao rồi?"
"Em thật sự hận tôi đến mức phải rời xa tôi sao?"
"Hận anh cần nhiều sức lực, tôi không muốn phí thêm sức vào anh nữa."
Bác sĩ Mạnh nhanh chóng xuất hiện, là do tôi vừa nhắn tin cho anh ấy.
"Anh vừa hỏi tôi anh ấy là ai, đúng không? Anh ấy là người tôi thích bây giờ."
7
Chưa đầy ba ngày, Cố Đình Chi đã ký xong thỏa thuận ly hôn và đưa đến cho tôi.
Anh ta dây dưa chẳng qua vì nghĩ tôi vẫn còn tình cảm. Anh cho rằng chỉ cần bỏ ra đủ thời gian và công sức, tôi chắc chắn sẽ quay lại.
Trước đây, vô số lần anh ta chỉ cần nhẹ nhàng dỗ dành vài câu, tôi liền bỏ qua tất cả.
Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, Cố Đình Chi đã gầy đi trông thấy. Anh ta vẫn mặc chiếc áo khoác tôi từng mua cho, nhưng giờ rộng hẳn, như đang mặc đồ của người khác.
"Anh biết em không thích vị bác sĩ đó."
Cả người anh ta nồng nặc mùi rượu, nhưng ánh mắt lại rất tỉnh táo.
"Em sẽ không bắt đầu mối quan hệ mới khi chuyện giữa chúng ta còn chưa dứt, em không phải loại người như thế."
Anh đưa cho tôi bản thỏa thuận ly hôn: "Anh nợ em, nợ cả đứa con của chúng ta quá nhiều rồi."
Tôi mở ra xem, phát hiện anh ta đã thêm không ít tài sản vào phần của tôi.
"Chân Chân, anh biết em sẽ không tha thứ cho anh. Thực ra, chính anh cũng không thể tha thứ cho bản thân mình." Anh hít hít mũi nhưng nước mắt vẫn tuôn trào.
Tôi không ngờ anh ta lại quỳ phịch xuống trước mặt tôi: "Nhưng anh hy vọng em đừng biến mất khỏi cuộc đời anh. Chúng ta có thể thỉnh thoảng cùng ăn một bữa, những ngày lễ chúc nhau vài câu. Như vậy, anh đã mãn nguyện rồi, được không?"
"Không."
Đây là lần đầu tiên tôi nhìn anh ta từ trên cao xuống mà nói: "Tôi không muốn gặp lại anh nữa."
Một tháng sau, tôi cuối cùng cũng ly hôn thuận lợi.
8
Bác sĩ Mạnh biết tôi ly hôn, gần như ngày nào cũng mang bữa sáng và hoa tới.
Là bác sĩ, anh ấy luôn có lý thuyết về sức khỏe, sắp xếp ba bữa một ngày của tôi đâu ra đó.
Dưới sự chăm sóc của anh ấy, cơ thể tôi quả thực dần dần tốt lên.
"Em xem, mùa này thực ra đi Cáp Nhĩ Tân là tốt nhất, hoặc đi trượt tuyết cũng được."
Tôi nhìn lướt qua bản kế hoạch của anh ấy.
Dường như anh ấy làm việc gì cũng phải có kế hoạch, và kế hoạch đó phải cực kỳ chi tiết.
"Đi trượt tuyết đi, em chưa bao giờ đi cả."
Anh nói rằng đây là lần nghỉ dài nhất trong ba năm qua của anh nên muốn cùng tôi trải qua.
Anh thật sự khiến người khác cảm thấy an toàn, luôn nghĩ đến mọi việc trước tôi rồi sắp xếp chu đáo.
Du lịch là cách trực tiếp nhất để đánh giá nhân cách một người.
Sau chuyến trượt tuyết, mối quan hệ của chúng tôi gần gũi hơn một bước.
Tối hôm đó, anh ấy đề nghị ở lại qua đêm.
"Để hôm khác đi, hôm nay em mệt quá rồi."
"Chính vì em mệt nên anh mới muốn chăm sóc em mà."
Tôi muốn bắt đầu cuộc sống mới nhưng tôi không chắc việc chấp nhận một người đàn ông mới có phải là cách đơn giản nhất hay không.
Ba mẹ tôi bỗng nhiên xuất hiện phá vỡ bầu không khí vui vẻ của chúng tôi.
"Con định làm gì?"
Vừa mở miệng đã là lời chất vấn.
"Hai người có thể nói rõ ràng một chút không?"
Mẹ tôi bỗng bật khóc: "Em trai con bây giờ còn đang bị nhốt. Họ nói muốn 1,8 triệu, nếu không sẽ để nó ngồi tù cả đời."
Nghiêm trọng vậy sao?
Nó từ nhỏ đã thích gây chuyện, lúc bé chỉ là đánh nhau với bạn học, lên cấp ba dám gắn đinh vào lốp xe thầy cô, chưa đầy hai mươi lăm tuổi đã là khách quen của trại giam.