Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
Mở Ứng Dụng Shopee để mở khóa toàn bộ chương truyện!
Người Ở Sân Sau
Chương 2
...
4
Từ sau khi tôi từ chối đi làm giúp việc, bầu không khí trong nhà như đặc lại, loãng đến mức khiến người ta nghẹt thở.
Con trai vẫn đi sớm về muộn, vẻ mệt mỏi trên mặt dường như càng hằn sâu, nhưng không còn than vãn chuyện công việc với tôi nữa.
Con dâu thì bắt đầu săm soi từng hành động nhỏ của tôi.
Sáng hôm ấy, tôi đang đút cháo trứng cho bé Niu Niu.
Niu Niu mới tròn 3 tuổi, mỗi bữa ăn đều phải dỗ dành.
Tôi múc một thìa nhỏ, thổi nguội rồi đưa đến miệng con bé: "Niu Niu ngoan, há miệng nào, a~"
"Mẹ!"
Con dâu bưng ly sữa đi tới, mặt cau có: "Sao mẹ lại cho con bé ăn nguyên lòng đỏ nữa rồi? Chuyên gia nuôi dạy trẻ nói rõ ràng, lòng đỏ trứng nhiều cholesterol, trẻ con mỗi tuần chỉ nên ăn tối đa 3 cái thôi."
Tôi sững người: "Hồi xưa mình không phải đều ăn vậy sao? Có ai bị cao cholesterol đâu?"
"Đó là hồi xưa, giờ phải cập nhật tư duy."
Con dâu nói rồi lấy bát cháo từ tay tôi. "Con mua sẵn đồ tách lòng đỏ, sau này chỉ cho nó ăn lòng trắng thôi."
Nó múc một muỗng lòng trắng đưa cho Niu Niu, con bé chun miệng, quay đầu né tránh.
Con dâu bắt đầu cáu: "Thấy chưa, bị bà nội chiều hư rồi, cái gì tốt là không chịu ăn."
Ngực tôi như bị nghẹn lại, không nói nên lời.
Bát cháo này tôi dậy từ sáng sớm nấu riêng cho con bé, nấu kỹ cho mềm vì biết nó thích ăn.
Chiều đến, tôi ngồi cùng Niu Niu chơi xếp hình trên tấm thảm ở phòng khách.
Con bé vui vẻ cười khanh khách.
Con dâu từ trên lầu bước xuống, thấy Niu Niu ngồi bệt xuống thảm thì lập tức sầm mặt.
"Mẹ, cái thảm này mẹ có lau sạch chưa? Sao lại để Niu Niu ngồi bệt xuống vậy? Bẩn lắm đó."
Nó đi nhanh tới, ôm con bé lên, không quên phủi phủi quần áo con như thể có bụi bám thật.
"Mẹ mới dùng khăn khử trùng lau sáng nay mà…" Tôi giải thích.
"Vậy vẫn dơ. Một ngày phải lau 3 lần mới đủ."
Con dâu bế Niu Niu đi về phía nhà tắm: "Niu Niu, lại đây, mẹ rửa tay rửa mặt cho con, dơ quá chừng."
Đi ngang qua tôi, nó hạ thấp giọng, nhỏ đến mức chỉ đủ tôi nghe: "Bà nội có mùi lắm, mình đi rửa sạch sẽ nha."
Trong khoảnh khắc ấy, tôi cảm thấy máu như dồn hết lên đầu.
Mùi người già?
Tôi ngày nào cũng tắm rửa thay quần áo, còn siêng hơn cái người suốt ngày ở nhà "tìm việc" như nó, tôi có mùi gì chứ?
Chẳng phải đây chính là chiêu trò trong cái bài viết kia sao?
Bắt bẻ mẹ chồng, để mẹ chồng thấy ở nhà không yên thân rồi phải chủ động ra ngoài làm việc.
Sau bữa tối, tôi vừa ru vừa hát ru cho Niu Niu ngủ.
Bài hát này là giai điệu tôi đã nghe từ nhỏ, mẹ tôi hát cho tôi, tôi hát cho con trai, giờ tôi lại hát cho cháu gái.
Niu Niu lim dim, mí mắt dần khép lại.
Con dâu đẩy cửa bước vào: "Mẹ, sao còn hát bài đó? Nghe quê mùa quá."
Nó mở điện thoại, bật một ứng dụng: "Bây giờ người ta toàn cho con nghe nhạc tiếng Anh hoặc nhạc không lời thôi, vừa hay vừa giúp phát triển hai bán cầu não."
Giai điệu tiếng Anh nhẹ nhàng vang lên.
Niu Niu vừa mới thiếp đi liền bị âm thanh đó làm giật mình, lại mở mắt.
"Mẹ thấy chưa, Niu Niu thích lắm mà."
Con dâu tỏ vẻ đắc ý.
Tôi nhìn nó, nghi ngờ trong lòng gần như không thể kiềm nén thêm.
Lại là “trên mạng nói” lại là “chuyên gia khuyên”.
Cả ngày nó ngồi cắm mặt vào điện thoại, không phải để tìm việc mà là tìm cách “tối ưu hóa” tôi – một bà mẹ chồng vướng víu chướng mắt?
Đêm đó, tôi trằn trọc không thể ngủ.
Từng câu từng chữ trong bài viết kia hiện lên như từng cảnh phim chiếu lại trong đầu tôi.
Giả vờ tìm việc không được, than thở bị phân biệt vì đã kết hôn sinh con, tranh thủ lấy lòng thương hại.
Rồi thuận miệng đề nghị mẹ chồng ra làm kiếm tiền.
Nếu mẹ chồng không chịu thì tìm lỗi, chê bẩn, nói cổ hủ…
Cái kịch bản này, chẳng phải là đang áp lên đúng gia đình tôi hay sao?
5
Sáng hôm sau, khi con dâu đưa bé Niu Niu xuống công viên nhỏ gần nhà “hóng gió”, tôi lén lút bước vào phòng vợ chồng nó.
Tôi không phải vì tò mò mà xâm phạm quyền riêng tư của ai, chỉ là tôi cần xác minh điều mình nghi ngờ.
Chiếc laptop của con dâu đặt ngay trên bàn không tắt máy.
Tôi nhẹ nhàng bật màn hình, lịch sử trình duyệt hiện ra rõ ràng trước mắt.
Những mục gần nhất, ngoài vài trang tuyển dụng, còn lại toàn là các diễn đàn nuôi con, nhóm chia sẻ chuyện mẹ chồng – nàng dâu.
[Làm sao để mẹ chồng tự nguyện trông cháu và đưa tiền?]
[Mẹ chồng quá mạnh mẽ, làm sao để bà tự biết điều mà rút lui?]
[100 cách bóc phốt mẹ chồng dở hơi.]
[Giả vờ ra ngoài xin việc thì nên đi đâu giết thời gian?]
...
Có cả một thư mục đánh dấu tên là “Mẹo vặt cuộc sống”.
Tôi mở ra xem, bài đầu tiên chính là bài viết tôi từng vô tình đọc được:
[Chán mẹ chồng, nhưng chồng một mình không kiếm đủ tiền, phải làm sao?]
Bằng chứng rành rành.
Tôi cảm thấy một luồng khí lạnh từ chân tràn lên đỉnh đầu.
Thì ra cái vẻ mỏi mệt giả vờ, những thất bại trên hành trình tìm việc và cả cái hình ảnh gia đình êm ấm kia — tất cả chỉ là một màn kịch được tính toán kỹ lưỡng.
Còn tôi, bà già đáng thương không biết gì lại thật lòng xót con thương cháu, thậm chí còn từng tự trách vì đã nghi ngờ nó.
Nhưng bọn họ thì sao?
Ngay từ đầu, từng bước một đều là toan tính.
Một cặp diễn viên chính hiệu, người thì giả mệt, người thì giả vờ tìm việc, phối hợp quá ăn ý!
Tôi nhẹ nhàng gập máy tính lại, lặng lẽ rời khỏi căn phòng.
Cơn giận và thất vọng như thủy triều dâng trào, nhưng tôi buộc mình phải bình tĩnh.
Tiếng cửa vang lên, con dâu dẫn Niu Niu về.
Vừa thấy tôi, con bé nhào vào lòng: "Bà ơi, bồng bồng!"
Tôi cúi người bế cháu, Niu Niu hôn “chụt” một cái vào má tôi.
Con dâu đứng ở cửa, nhìn cảnh tượng ấy với nụ cười khuôn mẫu: "Mẹ cực rồi. Nhìn Niu Niu kìa, dính bà như keo vậy."
Tôi ôm cháu, nhìn lại nó rồi cũng mỉm cười: "Không cực. Cháu mình, có cực mấy cũng vui."
Chỉ là, nụ cười này đã không còn nhiệt độ.
Tốt thôi, muốn tôi đi làm giúp việc, muốn ép tôi ra khỏi căn nhà này?
Tôi muốn xem xem, ván kịch này ai là người cười cuối.
Tôi đã nuôi con hơn nửa đời người, trải qua biết bao sóng gió, chẳng lẽ lại chịu thua trước vài cái mánh khóe nhỏ nhặt này?
Trò chơi, mới chỉ bắt đầu thôi.
6
Bữa tối hôm đó, không khí trên bàn ăn còn lạnh hơn cả tủ đông.
Ăn xong, tôi như thường lệ dọn dẹp bát đũa.
Con trai đột ngột đặt điện thoại xuống, khẽ hắng giọng.
"Mẹ." Nó mở lời, giọng điệu mang theo sự áp đặt: "Việc đi làm giúp việc, con đã đăng ký cho mẹ rồi."
Tay tôi khựng lại trên chiếc đĩa, không quay đầu.