Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
Mở Ứng Dụng Shopee để mở khóa toàn bộ chương truyện!
Người Ở Sân Sau
Chương 5
Tự đi học, tự làm bài tập, còn biết giúp tôi nhặt rau, quét sân.
Tôi chuyển con bé sang trường tiểu học ở thị trấn.
Ban đầu còn lo không theo kịp, ai dè nó thích nghi rất nhanh.
Ngay lần thi giữa kỳ đầu tiên, đã đứng hạng 3 trong lớp.
Cô giáo gọi điện cho tôi, khen con bé thông minh, chăm chỉ, là một mầm non đầy triển vọng.
Tôi cầm bảng điểm của Niu Niu mà lòng ngọt như được rót mật.
Tối hôm đó, tôi nấu món sườn xào chua ngọt mà nó thích nhất.
"Bà ơi, sườn bà nấu ngon hơn đồ đặt ngoài gấp trăm lần luôn á!"
Con bé vừa ăn vừa líu ríu, miệng đầy mỡ mà vẫn không quên nịnh.
"Ngon thì ăn nhiều vào."
Tôi gắp cho nó miếng to nhất.
"Ăn từ từ thôi, không ai giành của con đâu."
Nhìn con bé ăn ngon lành, lòng tôi như trút được hết mọi ưu phiền từng vướng bận.
Con cái, con dâu, những chuyện bực bội…
Sao có thể so được với sự bình yên và hạnh phúc chân thật ngay trước mắt này?
11
Còn về con trai và con dâu tôi, đôi khi tôi cũng nghe được vài tin rời rạc qua lời mấy người bà con ở quê.
Không còn tôi giúp đỡ, cũng chẳng có Niu Niu để trút giận hay làm người đưa tin, cuộc sống của họ trở nên rối như tơ vò.
Con dâu vẫn chưa tìm được việc, hoặc nói đúng hơn là chẳng buồn tìm.
Còn đồng lương “bị cắt nửa” của con trai thì chẳng thể gánh nổi chi tiêu trong nhà.
Nghe nói trong nhà họ suốt ngày cãi nhau vì tiền, đập đồ là chuyện thường.
Con trai chê vợ lười, không làm gì mà tiêu tiền như phá.
Con dâu lại chửi chồng vô dụng, không kiếm được tiền mà còn cáu bẳn.
Có lần, thím Ba – hàng xóm nhà bên đi thăm con gái trên thành phố về, kể với tôi: “Trời ơi, thằng con bà giờ nhìn nhếch nhác lắm. Tóc tai bóng nhẫy như rưới dầu, áo quần thì nhăn nheo như nắm giẻ, nhìn đâu ra cái dáng công tử ngày xưa?”
“Con gái tôi bảo, hai đứa giờ chẳng ai buồn nấu ăn, ngày nào cũng đặt đồ ăn ngoài, nhà thì bừa bộn như bãi rác.”
Tôi nghe mà lòng không gợn chút sóng.
Đường là họ chọn, đời là họ sống, không thể trách ai.
Lúc bày mưu tính kế đẩy tôi đi, sao không nghĩ đến hậu quả?
Cứ tưởng đuổi tôi đi là sẽ sống yên ổn sung túc?
Đúng là ngây thơ.
Một người đàn bà lười biếng, cao ngạo mà bất tài, ghép với một gã đàn ông hư hỏng, yếu kém trách nhiệm thì sao mà có nổi cuộc sống yên ấm?
…
Cứ vậy, hai năm nữa trôi qua.
Niu Niu giờ đã học lớp 3, cao hơn trước nhiều, học hành đứng top đầu lớp, tính cách ngày càng hoạt bát, tự tin.
Cho đến một tối, tôi nhận được cuộc gọi từ đồn công an thành phố.
Họ nói, con trai tôi gây chuyện.
Tôi vội lên thành phố thì nó đã bị tạm giam.
Chuyện là nó lại cãi nhau với con dâu vì tiền, cãi đến độ xô xát.
Con trai tôi lỡ tay xô vợ ngã đập đầu vào góc bàn, bất tỉnh ngay tại chỗ.
Đưa đến bệnh viện thì chẩn đoán chấn thương sọ não, dù cứu sống được nhưng bị di chứng nặng, gần như tàn phế, sinh hoạt phải có người hỗ trợ.
Con trai tôi bị truy tố tội cố ý gây thương tích, lĩnh án 3 năm tù giam.
Tôi đến trại tạm giam thăm nó một lần.
Qua tấm kính dày, nhìn đứa con từng oai phong, giờ cạo đầu, mặc đồ tù, ánh mắt trống rỗng, cả người tiều tụy, tôi không biết lòng mình là vị gì.
Nó nhìn thấy tôi, môi run run, rất lâu mới thốt ra được:
“Mẹ…”
Tôi chỉ nhìn nó, không nói gì.
“Mẹ con xin lỗi mẹ…xin lỗi Tiểu Linh… con…”
Nó nghẹn lời, bật khóc.
“Giờ nói những lời đó, còn ích gì?”
Tôi bình thản: “Ráng cải tạo tốt. Niu Niu mẹ sẽ lo. Con cứ yên tâm.”
Nó ngẩng đầu lên, nước mắt chảy dài.
Tôi không nhìn thêm, quay người bước đi.
12
Ba năm — không dài, nhưng cũng không ngắn.
Niu Niu lên cấp 2, vẫn là đứa bé ngoan khiến tôi yên lòng.
Tôi vẫn còn khỏe, ngày ngày trồng rau, chăm hoa, đưa đón cháu, sống một cuộc đời bình dị mà đủ đầy.
Con dâu thì được bên ngoại đưa về chăm sóc.
Thỉnh thoảng có gọi điện đòi tiền, bảo là viện phí với chi phí phục hồi chức năng.
Tôi không trả lời.
Ngày xưa các người mưu tính đẩy tôi vào đường cùng, có từng để lại cho tôi chút lối thoát nào không?
Huống chi, người đánh cô ta đâu phải tôi. Có thù có oán, đi mà tìm đúng người trả!
Ngày con trai mãn hạn tù, tôi ra trạm đón nó.
Ba năm giam cầm đã rút hết tinh thần trong người nó, chẳng còn cái vẻ hăng hái trước kia.
Về đến sân nhà, nó nhìn căn nhà cũ kỹ nhưng thân quen, nhìn cô con gái đã thành thiếu nữ, ánh mắt đầy cảm xúc.
Niu Niu chỉ lạnh nhạt gọi một tiếng “ba”, rồi lặng lẽ vào phòng học bài.
Tối đó, trong bữa cơm, nó mấy lần định nói, nhưng tôi đều im lặng.
Ăn xong, nó theo tôi vào bếp, ngập ngừng mãi.
“Có chuyện thì nói.”
Tôi vừa rửa bát vừa nói.
“Mẹ…”
Nó vò tay, vẻ mặt như đang van xin.
“Con ra tù rồi, chẳng có nơi nào để đi, cũng không có tiền… Mẹ có thể… cho con mượn ít tiền được không? Đợi con đi làm có lương rồi con trả mẹ…”
Tôi đặt bát xuống, lau tay khô, quay người nhìn thẳng nó.
“Đi làm?”
Tôi lặp lại rồi mở ngăn kéo, lấy ra một tờ giấy đưa nó.
Nó nhận lấy, nhìn qua rồi sững người.
Là một tờ thông báo tuyển dụng bảo vệ — do công ty quản lý ở đầu khu phố dán.
Tuyển bảo vệ tuần tra khu dân cư, có ăn ở, lương 3,500 tệ/tháng.
“Con trai, con vẫn đang ở tuổi lao động, dù có ngồi tù cũng vẫn có thể làm việc. Làm bảo vệ cũng tốt, lại gần nhà, còn bao ăn ở.”
Tôi nhìn nó, từng chữ rành rọt: “Cứ thử đi.”
Nó cầm tờ giấy, tay run lẩy bẩy, mặt khi thì đỏ, khi thì trắng bệch.
Tôi tắt tivi, đứng dậy đi ngang qua nó.
“Thiên đạo luân hồi.”
Nó ngẩng đầu nhìn tôi, môi mấp máy nhưng không nói nên lời.
Chỉ siết chặt tờ giấy trong tay rồi lặng lẽ quay về căn phòng nhỏ tôi dọn sẵn cho nó.
Tôi nhìn bóng lưng nó khuất dần, lòng không gợn chút sóng nào.
Tôi sẽ không đưa nó tiền nữa — dù chỉ một xu.
Nhưng tôi đã trao cho nó một cơ hội tự đứng trên đôi chân mình.
Đường phải tự đi.
Đi ra sao, là lựa chọn của nó.
Ngoài sân, ánh trăng rải đầy khoảng sân nhỏ, yên tĩnh và dịu dàng.
Tôi như thấy được con đường rạng rỡ của Niu Niu phía trước, cũng thấy được tuổi già bình yên của chính mình.
Còn những người và chuyện từng khiến tôi đau lòng…
Hãy để thời gian xóa sạch, như lũ cỏ dại ở góc sân kia — nhổ sạch, đốt sạch, không để mọc lại nữa.
(Toàn văn hoàn)