NGƯỜI YÊU CÓ NHU CẦU CAO

Chap 1



Tôi và Lục Hằng yêu nhau 1 năm nhưng anh ấy chỉ hôn tôi đúng 3 lần.

Anh luôn tự nhận mình là chàng Phật tử, lúc nào cũng bảo tôi là kiểu bạn gái “nhu cầu cao”, hoàn toàn không hợp với anh.

Cho đến ngày sinh nhật của đàn em Tống Nhiễm.

Cô ấy ước được nhận một nụ hôn kiểu Pháp với Lục Hằng, và anh đồng ý.

Khi tôi cố ngăn lại, Lục Hằng cau mày.

“Nguyễn Nặc, mọi người đều có quyền được thực hiện điều ước sinh nhật của mình.”

“Nếu em thấy khó chịu quá thì cứ xem như anh đang là bạn trai của cô ấy đi.”

Tôi nhìn về chuỗi hạt trên cổ tay anh: “Nhưng mà Lục Hằng, hôm nay cũng là sinh nhật em.”

Lục Hằng sững sờ 3 giây rồi khoát tay với mọi người, bật cười.

“Đấy, tôi đã nói cô ấy là kiểu bạn gái ‘nhu cầu cao’ mà, một sinh nhật thôi, có gì ghê gớm chứ?”

Tôi nắm lấy chai rượu trên bàn, tu cạn nửa chai.

“Sinh nhật có thể không cần tổ chức nhưng tôi nhất định phải ước một điều.”

“Tôi muốn kiếm một người yêu có nhu cầu cao cùng tôi qua đêm nay.”

Không khí lặng ngắt.

Tống Nhiễm bật cười đến chảy nước mắt: “Nguyễn Nạc, nhìn cả căn phòng đầy ‘hoa trên đỉnh núi’ này mà xem, có ai trông giống kiểu ‘nhu cầu cao’ đâu…”

Một giọng nói từ góc phòng phát ra.

“Tôi.”

1

Người lên tiếng là Tiêu Dã, bạn cùng phòng của Lục Hằng.

Người này bình thường còn lạnh lùng hơn cả Lục Hằng, nói chuyện với con gái ít đến mức phát bực.

Dù vậy anh vẫn luôn đứng đầu danh sách những nam thần được cả trường thầm thương trộm nhớ.

Vì anh rất đẹp trai.

Tôi thậm chí nghi ngờ việc Lục Hằng xây dựng hình tượng “soái ca lạnh lùng” là học theo Tiêu Dã.

Tiêu Dã đang ngồi trên sofa, dùng đôi bàn tay thon dài xoay chiếc nắp chai bia rồi ngước mắt lên nhìn tôi.

Ánh nhìn lóe ra từ những sợi tóc rủ xuống, phẳng lặng đến mức không phân biệt được thật giả.

Nụ cười của Tống Nhiễm chợt khựng lại.

“Anh Dã, Nguyễn Nạc đáng thương thế rồi, anh đừng trêu cô ấy nữa mà… Ai chẳng biết anh thần Tiêu cũng như chiếc điều hòa di động, đòi làm bạn trai nhu cầu cao thì ai tin…”

Mọi người đều cười phá lên.

Chỉ riêng Tiêu Dã không cười.

Anh nhìn tôi, nhấc tay lên.

“Muốn thử không?”

Thử… thử á?

Tôi đơ người tại chỗ.

Ban đầu, tôi chỉ nói thế để chọc tức Lục Hằng.

Không ngờ Tiêu Dã lại xung phong ra trận.

Càng không ngờ hơn là tôi lại trở thành trò cười cho mọi người.

Những tiếng cười khinh thường ấy khiến cơn men dễ dàng bốc lên.

Tôi đặt tay vào lòng bàn tay anh: “Được thôi.”

Phía sau, như muốn trả đũa tôi, Lục Hằng ôm lấy Tống Nhiễm: “Bọn mình bắt đầu chứ?”

2

Giây tiếp theo, hai người họ bắt đầu hôn nhau đắm đuối.

Tiếng môi lưỡi hòa quyện nghe chói tai vô cùng.

Điều này chưa bao giờ xảy ra giữa tôi với Lục Hằng.

Yêu nhau 1 năm, anh chỉ hôn tôi đúng 3 lần.

Lần đầu hôn là ở mu bàn tay, lần hai hôn trán.

Lần cuối cùng, vì lí do tôi tặng anh chuỗi hạt Phật bằng gỗ đắt đỏ nên anh mới phá lệ chạm môi lên má tôi—còn chưa đến 1 giây.

Giờ đây, Lục Hằng và Tống Nhiễm hôn nhau đến nỗi không rời nổi, tay Tống Nhiễm còn luồn vào trong vạt áo sơ mi của anh.

Đột nhiên, có một bàn tay ấm áp che mắt tôi.

Cảm giác ram ráp nơi lòng bàn tay và mùi hương gỗ mun khiến tôi cảm thấy an tâm.

Giọng nói khàn khàn của Tiêu Dã vang bên tai:

“Ngoan, đừng nhìn nữa, lát nữa tụi mình cũng sẽ như thế.”

3

Anh che mắt tôi rồi dìu tôi ra khỏi cửa.

Một người bạn khác cùng phòng với Lục Hằng buột miệng chửi: “Tiêu Dã, đừng đùa chứ, cậu nghiêm túc thật hả? Nguyễn Nặc vẫn là bạn gái của Lục Hằng mà.”

Tiêu Dã đứng lại, đánh mắt nhìn về phía Lục Hằng và Tống Nhiễm.

“Hồi nãy, cậu có thấy mình nhắc Tống Nhiễm là Lục Hằng có bạn gái không?”

Tôi cũng lườm người kia một cái.

“Có ăn mặn nhiều quá không, rảnh rỗi hở?”

Tiêu Dã cười nhẹ rồi  đẩy anh ta ra, che chắn tôi bước ra khỏi phòng.

Vừa ra đến cửa quán bar, Lục Hằng gọi tên Tiêu Dã.

Tiêu Dã ngoảnh lại, khóe môi nhếch lên, trông hơi ngông.

“Lục Hằng, mọi điều ước sinh nhật đều nên được tôn trọng, đúng không?”

Lục Hằng nghẹn lời, chuyển ánh mắt sang nhìn tôi.

Tống Nhiễm sợ mất anh, vội kéo anh lại, giọng tủi thân: “Anh ơi, đừng bỏ em mà, như thế em xấu hổ lắm, cầu xin anh đấy…”

Lục Hằng không để ý đến cô ta, chỉ gọi: “Nguyễn Nặc.”

Tiêu Dã dùng bàn tay của mình che tai tôi.

Rồi anh thì thầm bên tai.

“Chờ đến lúc anh gọi tên em, chắc chắn sẽ hay hơn cách anh ta gọi.”

Giọng anh thấp trầm mang chút từ tính.

Tự dưng trái tim tôi rung động một nhịp. 

4

Chúng tôi ra khỏi quán bar, ngoài trời mưa lất phất.

Tiêu Dã khoác áo của anh lên người tôi rồi bảo tôi đứng dưới hiên chờ.

“Đợi anh, anh đi mua chút đồ.”

Tôi cúi xuống nghịch đầu giày lên nền gạch, tay đặt lên vành tai vẫn còn hơi ấm.

Mình đúng là điên rồi.

Tôi đâu có quen Tiêu Dã lắm, mọi chuyện về anh cũng đều do Lục Hằng kể.

Nghe nói Tiêu Dã bên ngoài lạnh lùng, nhưng sâu bên trong lại cực kỳ “nổi loạn”.

Nếu anh đã có kinh nghiệm thế, chắc bây giờ anh đi mua… cái đó phải không?

Trong đầu đấu tranh dằn vặt một lúc lâu, cuối cùng tôi mới quyết định bỏ trốn.

Nhưng Tiêu Dã đã quay lại.

Những giọt mưa bám mờ lên mái tóc anh, anh mang theo bánh kem và một bó hoa.

Nụ hoa chỉ hơi hé.

Nhưng bông hoa trong lòng tôi thì đã bung nở hoàn toàn.

5

Tiêu Dã ôm tôi lên xe.

Anh báo tài xế một địa chỉ rồi tự nhiên nắm lấy hai bàn tay tôi, khẽ bóp nhẹ.

“Chúng ta về chỗ anh, được không?”

Tôi nuốt nước bọt.

“Ừ… có tiện không?”

Mấy cậu sinh viên năm 3 hay thuê trọ bên ngoài, nhưng Lục Hằng chưa từng rủ tôi đến chỗ anh ấy.

Tôi đã từng bóng gió bảo muốn sang chơi, anh lại dứt khoát nói rằng tình dục là thứ đáng giá nhất, anh không chấp nhận bất cứ tiếp xúc thân thể nào trước hôn nhân.

Thế nên, tôi cứ nghĩ Tiêu Dã còn lạnh lùng hơn, chắc cũng ghét con gái bén mảng vào chỗ mình.

“Tiện.”

Tiêu Dã ghé đầu lại gần tôi, giải thích: “Nếu em muốn, lúc nào cũng có thể đến.”

Hơi thở anh ấm áp, giống y hệt như trái tim đang đập loạn nhịp của tôi.

Tôi kéo áo khoác trễ xuống một chút, để lộ bờ vai ra “hứng” tí không khí.

Tối nay, khi Lục Hằng dẫn tôi ra ngoài, tôi đã tưởng anh muốn tổ chức sinh nhật cho tôi.

Thế nên tôi cố tình mặc một chiếc váy đen hở ngực rồi rang điểm thật đẹp.

Chương tiếp
Loading...