NGƯỜI YÊU CÓ NHU CẦU CAO

Chap 4



Mấy cô gái xung quanh hét ầm lên.

“Trời ạ, chuyện gì vậy? Bạn gái Lục Hằng ngoại tình với Tiêu Dã á?”

“Hình như không phải, hình như là Lục Hằng cặp với cô em khóa dưới trước!”

“Đã ngoại tình còn ra tay với phụ nữ à? Bảo là chàng trai lạnh lùng, ít nói, giờ sao thế này?”

“Chó cùng rứt dậu à?”

Lục Hằng giận điên người.

Anh ta liếc nhìn tôi.

Tiêu Dã kéo tôi lùi lại, trầm giọng cảnh cáo: “Lục Hằng, đừng nổi điên.”

Thật ra Lục Hằng vẫn nể sợ Tiêu Dã từ trong xương tủy.

Nhưng cơn giận khiến mắt anh ta rực đỏ, đưa tay về phía tôi: “Đưa chuỗi hạt lại đây.”

Tôi cau mày.

“Vừa nãy anh đưa chuỗi hạt cho tôi, chẳng phải là muốn trả lại quà sinh nhật mà tôi từng tặng anh à?”

“Lúc nào anh bảo trả lại… Em muốn lấy lại quà chỉ vì chia tay à?”

Lục Hằng nhếch mép, ánh mắt đầy vẻ khinh thường, coi tôi là cô bạn gái cũ keo kiệt, nghèo hèn.

Tôi ngây thơ nhìn anh: “Phải, nên anh cứ nhớ kỹ coi anh từng tặng tôi thứ gì, tôi cũng có thể gửi trả.”

Đáng tiếc, chẳng có gì để trả cả.

12

Lục Hằng tức tối quàng áo khoác lên vai, không ngoái đầu lại mà bước thẳng ra khỏi sân.

Anh vừa rời khỏi, người vào thay đá chính chơi khá khó khăn.

Tiêu Dã phải gồng gánh suốt sân, cuối cùng cũng thắng sít sao.

Sau trận, anh ở lại trao đổi với huấn luyện viên và đồng đội.

Tôi nhìn bộ quần áo ướt đẫm mồ hôi của anh, bỗng cảm thấy áy náy.

Nếu đêm qua tôi không “quấn” lấy anh, có khi anh còn sung sức hơn.

Lý Gia huých tôi: “Này, đêm qua cậu thật sự ở cùng Tiêu Dã hả?”

“Ừ…”

Cô ấy bèn rút từ trong túi ra 1 cây xúc xích 8 tệ rưỡi: “Trời ạ, anh Tiêu mạnh mẽ thế sao?”

Tôi đang định giải thích thì Lý Gia đã như thỏ phóng vụt đi, quên cả cầm theo xúc xích.

Đằng sau tôi vang lên giọng nói của Tiêu Dã.

“Đừng khiến bạn em hiểu lầm, ai cũng khác nhau cả.”

“Em nói thế, có khi khiến cậu ấy hình thành định kiến, rồi mai mốt dễ thất vọng lắm.”

Tôi cứng đơ, từ từ quay lại.

Tiêu Dã khẽ cười.

“Hình như tối qua em đã trải nghiệm thực sự.”

Chắc mặt tôi lúc này đỏ như đít khỉ.

Anh lại tiến 1 bước.

“Tối qua hơi vội, hôm nay là thứ Sáu, anh có thể dạy em thêm một ‘buổi học’ không?”

“Không vội mà, không vội…”

Tôi xua tay lia lịa.

“Em hẹn Lý Gia đi ăn lẩu, cô ấy muốn bù sinh nhật cho em”

“Ăn xong thì sao?”

“Đi uống cà phê… uống xong bọn em sẽ về ký túc xá ngủ luôn.”

Anh không ép: “Vậy ngày mai sáng gặp.”

“Nếu tối nay em đổi ý muốn qua chỗ anh, thì gọi cho anh, anh sẽ đến đón.”

Nói rồi, anh cầm điện thoại tôi, lưu số của anh vào.

Tôi chỉ biết ba chân bốn cẳng bỏ chạy.

13

Để có không khí cho buổi sinh nhật muộn, Lý Gia chọn giúp tôi 1 chiếc váy đuôi cá hở vai.

Tôi xõa tóc xuống che đi mấy dấu hôn rồi chúng tôi đi ăn lẩu Haidilao.

Vừa ăn, Lý Gia vừa hào hứng cho tôi xem diễn đàn trường.

Chỉ trong vòng vài tiếng, hình tượng của Lục Hằng đã sụp đổ hoàn toàn.

Nhiều người lên án anh ta vì ra tay với con gái ngay chỗ đông người, còn nói anh ta lạnh lùng ít nói chỉ là diễn.

Cũng có người chỉ trích anh ta bỏ thi đấu giữa chừng, không có tinh thần đồng đội.

Thậm chí có tài khoản tiết lộ, sau khi rời sân, Lục Hằng đứng đó chờ huấn luyện viên và đồng đội đến năn nỉ cho mình quay lại vì nghĩ không có anh ta thì đội sẽ thua.

Không ngờ Tiêu Dã đã dẫn dắt đội giành chiến thắng.

Bởi vậy, Lục Hằng mất mặt hoàn toàn, nổi giận trút lên đầu Tống Nhiễm, giờ không thèm nghe máy của cô ta luôn.

Có thêm “drama” để buôn, hai đứa tôi ăn hơi quá đà.

Lý Gia gợi ý đi bộ qua quán cà phê mới mở để vừa tiêu cơm vừa thưởng thức đồ uống.

Quán nằm trong 1 trung tâm thương mại khá sang trọng.

Càng đến gần, tôi càng thấy con đường này quen quen.

Vừa bước vào quán, tôi kêu 2 ly cà phê đặc trưng thêm 1 phần bánh ngọt nhỏ.

Nhấp thử 1 ngụm, thơm lừng.

Hương vị này…

Còn đang định nhấm nháp, thì có 2 gã thanh niên lướt qua làm lệch tay tôi cầm cốc.

Cà phê đổ thẳng vào ngực tôi, tạo ra 1 vệt loang rộng.

Lý Gia giận dữ: “Mấy anh cố ý hả?”

Cô ấy kéo tôi lao ra cửa, chạy về hướng phòng vệ sinh của trung tâm thương mại.

Hai gã kia lại bám theo, chặn ngay khúc ngoặt.

Gã mặc áo phông hoa nham nhở đưa tay chạm vào vết bẩn trên ngực tôi.

Tôi che ngực, lùi lại: “Tự trọng chút đi!”

Hắn cười ghê tởm: “Sao phải né? Anh đây muốn giúp em lau, xem như nể mặt em lắm rồi. Mẹ tôi bảo những đứa con gái eo thon mông to như em thích nhất là kiểu nửa muốn nửa không.”

Gã kia lấy điện thoại quay lại, vẻ cợt nhả: “Mẹ, mẹ, lớn từng này rồi còn mẹ với sữa, chưa cai sữa à?”

Gã áo hoa cười khì khì, liếm môi nhìn chằm chằm vào ngực tôi: “Chưa cai sữa, giờ anh muốn uống sữa.”

Tôi tức muốn bốc hỏa: “Muốn uống sữa thì về nhà tìm mẹ mày!”

Hắn cười nham hiểm: “Vậy tôi gọi em 1 tiếng ‘mẹ’, em cho tôi uống được không?”

Lý Gia xông lên chắn trước tôi: “Hai người dám giở trò sàm sỡ giữa nơi công cộng đấy à? Biến ngay, không tôi báo cảnh sát!”

Gã áo hoa chẳng thèm quan tâm: “Mặc như thế này đi uống cà phê không phải để câu đàn ông à? Làm giá gì nữa, ra giá đi, bao nhiêu 1 đêm?”

Nói xong, hắn còn huýt sáo khiếm nhã: “Mẹ ơi, tôi muốn…”

Hắn chưa kịp dứt lời thì đầu bị hất sang 1 bên.

Tôi sững sờ nhìn gã bay thẳng ra ngoài, mặt đập vào sàn.

Tiêu Dã rút chân lại, kéo tôi với Lý Gia ra phía sau lưng anh.

Gã áo hoa ngã sõng soài vẫn to mồm: “Ai dám cản ông đây? Ông đây muốn uống sữa, đứa nào dám xen vào…”

Mặt Tiêu Dã tối sầm.

Anh lại tung thêm 1 cú đá, gã vừa gượng dậy đã bị đá nằm rạp xuống đất.

Mặt gã bị ép giữa giày anh và nền gạch.

Tiếng của Tiêu Dã lạnh ngắt: “Thích nhận bố con gì hả? Vậy kêu 1 tiếng ‘bố’, bố cho về nhà.”

14

Bồn rửa ở trung tâm thương mại không tiện xả nước ngay ngực nên Tiêu Dã lấy đá cho tôi chườm tạm, rồi tức tốc đưa tôi về nhà anh.

Bảo sao tôi thấy con đường này quen, nhà anh ở  ngay gần đây.

Anh kéo tôi vào phòng tắm, xả nước lạnh lên vết cà phê.

“Sao không nói sớm để anh biết hôm nay em mặc đẹp thế này đi ăn lẩu với uống cà phê?”

“Chẳng lẽ anh không xứng đáng được ngắm em mặc đẹp à?”

Dòng nước lạnh khiến tôi run bần bật.

Tôi ngửa mặt, cố lái sang chuyện khác cho bớt ngượng: “Sao anh lại có mặt ở đó?”

Anh nghiêng đầu, cười nhẹ: “Quán cà phê là của anh, anh không được quyền xuất hiện gần đó sao?”

Tôi ngớ người.

Thảo nào hương vị cà phê giống như anh pha buổi sáng.

“Vậy… sao khi nãy em không mặc chiếc váy này đến xem anh thi đấu? Bộ anh không đáng để em ăn diện hả?”

Nghe giọng anh là biết đang giận dỗi.

Thật ra lý do chỉ vì Lý Gia thích tôi mặc thế.

Nhưng tôi không thể “bán đứng” bạn mình được.

Đành cúi đầu giả chết.

Chương trước Chương tiếp
Loading...