NGUYỆT VÃN

Chương 1



Thuở nhỏ, ta từng một lần lâm trọng bệnh, khiến thần trí trở nên chậm chạp, ngốc nghếch.

Đại tỷ vì lo lắng cho ta, sau khi xuất giá đã nhờ tiểu thúc mang theo ta đến nhà chồng.

Phu quân của ta là kẻ ăn chơi lêu lổng, suốt ngày chỉ biết lêu lổng, gây chuyện thị phi.

Còn tỷ phu, lại là người lạnh lùng, điềm tĩnh, đoan chính ngay thẳng, nhưng cuối cùng lại bị một nữ tử yếu đuối quấn lấy.

Nữ tử ấy tình cảm dây dưa, lại còn mang thai, khiến tỷ phu do dự không chấm dứt được.

Đại tỷ đau lòng đến tận cùng, ánh mắt ảm đạm rồi nhìn phu quân ta tay đang xách lồng chim, dáng đi lững thững như chẳng màng sự đời.

Tỷ bỗng nhiên thở dài, nhắm mắt lại, khẽ hỏi ta:

"Muội muội, chẳng lẽ chúng ta cứ mãi chôn vùi tuổi xuân tại nơi này? Đi hay không?"

Ta quay đầu nhìn phu quân ngờ nghệch, lòng trĩu nặng.

Sau một hồi, ta quyết định gật đầu:

"Đi!"

Nơi tỷ đi, ta cũng sẽ theo.

Nhưng khi chúng ta vừa chuẩn bị bỏ trốn, bất ngờ phát hiện phu quân của ta đang kề dao lên cổ tỷ phu, đôi mắt sắc lạnh, ánh nhìn nghiêm nghị, khóe miệng hơi nhếch, lạnh lùng ra lệnh:

"Đi, quỳ xuống trước đại tẩu xin lỗi, rồi giải quyết ả nữ nhân kia cho rõ ràng!"

Hắn nghiến răng, gằn giọng:

"Nếu không, lão tử đây cũng phải mất vợ luôn đấy!"

Rồi hắn quay đầu nhìn ta, đôi mắt ẩn chứa sự uất ức, giọng điệu đầy oán trách:

"Vãn Vãn, nàng thực sự không cần ta nữa sao?"

1

Phụ thân của ta chỉ là một tiểu quan thất phẩm, mấy chục năm trong quan trường chưa từng đắc tội với ai, bởi vì ông luôn sống khép mình, hiểu thời thế mà hành xử.

Khi Phủ Tướng quân cần chọn vợ cho hai vị tiểu tướng quân, phụ thân đã dùng chút quan hệ để đưa hai tỷ muội chúng ta vào nhà ấy.

Chẳng vì điều gì khác, chỉ bởi Phủ Tướng quân lúc đó đang như mặt trời giữa trưa, địa vị không ai sánh bằng.

Hoàng thượng lo lắng lão Tướng quân quyền cao chức trọng, bèn ban hôn chỉ để giảm bớt thế lực của ông.

Nhờ vậy, phụ thân từ một quan nhỏ thất phẩm, bỗng chốc trở thành nhạc phụ của hai vị tiểu tướng quân lừng lẫy.

Thế nhưng, sau vài ngày gả vào Tướng quân phủ, tỷ phu đã bị một nữ tử mỹ mạo chặn ngay cửa.

Nữ nhân ấy yếu đuối vô cùng, khóc như mưa gió bão bùng, khẩn cầu tỷ phu chịu trách nhiệm vì đã phụ bạc mình.

"Cố lang phụ ta, ta sống trên đời còn có ý nghĩa gì nữa?"

Nói xong, nàng ta lao vào đại môn, dáng vẻ như muốn kết liễu sinh mệnh ngay tức khắc.

Tỷ phu tuy vẻ mặt ngơ ngác, nhưng không đành lòng nhìn một mạng người chết trước mắt, liền đỡ lấy nàng ta.

Vậy là chỉ sau vài ngày thành thân, Tướng quân phủ đã náo loạn vì chuyện này.

Dẫu tỷ rất đau lòng, nhưng cuối cùng vẫn phải nén nhịn.

Ta từng nghĩ, tỷ phu rồi sẽ biết giữ đúng bổn phận, nhưng không ngờ, hắn vẫn dây dưa với nữ nhân kia.

Ta nhìn tỷ, lòng xót xa mà chẳng biết nên an ủi thế nào.

Không ngờ, chuyện càng tệ hơn khi phát hiện nữ nhân ấy đã mang thai.

Tỷ phu vì lo lắng, đã để nàng ta lại trong phủ.

Tưởng rằng nàng sẽ an phận thủ thường, nhưng hóa ra nàng ôm mộng trèo cao, còn vu oan tỷ tỷ, nói tỷ làm hại đứa trẻ trong bụng nàng.

2

Lúc ta quay về, nhìn thấy phu quân đang chăm chú nghịch lồng chim.

Thấy ta về, hắn lập tức chạy tới, nụ cười rạng rỡ:

"Vãn Vãn, nhìn con họa mi ta mới mua, có đẹp không? Tặng nàng đấy!"

Ta vô thức liếc nhìn con họa mi, lòng không chút hứng thú.

Vốn dĩ ta chẳng hiểu gì về chim chóc, cũng không thích chúng, nhưng lại không thể từ chối quà phu quân tặng.

Đại tỷ từng dạy ta rằng, không được phép thất lễ.

Vì vậy, ta khẽ gật đầu.

Thấy ta dáng vẻ thẫn thờ, Cố Viễn liền tiến lại gần ôm lấy ta, những nụ hôn dịu dàng rơi xuống trán, mắt và môi ta.

Giọng nói hắn thật mềm mỏng:

"Sao lại không vui? Là ai khiến Vãn Vãn nhà ta buồn lòng?"

Ta khẽ tránh né, chẳng đáp lời.

Cố Viễn không làm quan, cả ngày chỉ loanh quanh trong phủ, nuôi mèo chơi chim.

Tỷ phu thì khác, là đại quan trong triều, lại còn là huynh trưởng của hắn.

Dẫu ta có kể, thì phu quân ta cũng chẳng thể làm gì được tỷ phu.

Ta rúc mình vào lòng hắn, lòng ngập tràn thương cảm cho tỷ tỷ.

Cố Viễn tuy là kẻ ăn chơi vô dụng, nhưng đối với ta lại hết mực tốt.

Thế nhưng, trong lòng ta, tỷ tỷ vẫn là người tốt nhất.

Chỉ tiếc, tỷ sống thật khổ sở.

Dẫu ta ngu ngơ, cũng hiểu được rằng tỷ phu chẳng có chút tình cảm nào dành cho tỷ tỷ.

Ta rất muốn tỷ được hạnh phúc.

Suy đi nghĩ lại, chỉ có cách khiến Triệu Thanh Thanh rời khỏi Tướng quân phủ, tỷ tỷ và tỷ phu mới có thể sống yên ổn.

Nghĩ là làm, ta quyết định đi đuổi Triệu Thanh Thanh.

Khi vừa đứng dậy, Cố Viễn bất ngờ kéo mạnh ta ngồi xuống đùi hắn, khiến ta đau đến nhăn mặt.

Mặt ta đỏ bừng.

Nhớ lại đêm tân hôn, ta và tỷ tỷ đều không có đích mẫu hướng dẫn, tỷ cũng chẳng hiểu sự đời, nên chẳng thể chỉ bảo gì cho ta.

Đêm ấy, khi Cố Viễn cởi bỏ y phục, ta trông thấy thứ trên người hắn mà hồn vía bay mất.

Là hắn nhẫn nhịn, từ tốn dạy ta…

Nghĩ đến đây, ta bất giác vặn vẹo muốn thoát khỏi hắn.

"Phu quân, thiếp còn có chuyện phải làm. Hơn nữa, còn giữa ban ngày ban mặt, e rằng không hay."

Cố Viễn xoay người áp sát ta, giọng nói khẽ khàng:

"Tình thú giữa phu thê, nào có phân biệt thời gian. Huống hồ, Vãn Vãn, nàng đã gả cho ta, thì mọi chuyện phải nghe theo phu quân chứ."

Đôi mắt hắn sâu thẳm và nóng rực, khác hẳn vẻ vô tư lêu lổng thường ngày, khiến ta không khỏi hồi hộp mà nhắm chặt mắt.

Hơi ấm từ bàn tay hắn lướt qua cơ thể, khiến ta không thể nào cự tuyệt.

3

Khi trời tối hẳn, ta mới tỉnh lại, toàn thân ê ẩm, chuyện cần làm thì chẳng việc nào hoàn thành.

Ta vội vàng mặc y phục, rời khỏi giường, nhanh chóng đi đến nơi ở của Triệu Thanh Thanh.

Đến nơi, ta nhìn thấy tỷ phu, không, là Cố Sơn, đang cầm một bát thuốc, đút cho Triệu Thanh Thanh uống.

Nàng ta mặc một bộ y phục trắng mỏng manh, đôi môi nhợt nhạt, còn đọng lại chút nước bóng loáng, ánh mắt yếu đuối ngước nhìn Cố Sơn, cả người toát lên vẻ yêu kiều, thanh tú.

Có lẽ ban đầu Cố Sơn không có tình cảm gì với Triệu Thanh Thanh, nhưng trước sự mê hoặc của nàng ta, hắn dễ dàng sa vào lưới tình.

Giờ đây, việc Triệu Thanh Thanh và Cố Sơn có mối quan hệ mờ ám hay không đã chẳng còn quan trọng nữa.

Ta thầm nghĩ đến đôi mắt đẹp của Cố Viễn.

Nếu hắn cũng nhìn ta bằng ánh mắt yếu mềm ấy, hẳn ta cũng sẽ không chịu được mà xiêu lòng.

Ta lặng lẽ nấp sau hòn non bộ trong sân, đợi Cố Sơn rời đi.

Mùa hè, muỗi cắn không ngừng, cả người ta đầy vết đỏ ngứa ngáy.

Không biết ta đã nấp trong bao lâu, cuối cùng Cố Sơn cũng nhẹ nhàng dặn dò Triệu Thanh Thanh nghỉ ngơi, sau đó đứng dậy rời đi.

Ta kiên nhẫn chờ một lúc, đợi bóng hắn khuất hẳn mới bước ra.

Triệu Thanh Thanh đã đứng ngay cửa, nhìn ta bằng ánh mắt khinh khỉnh, kèm theo nụ cười chế nhạo.

"Ta cứ tưởng ai, hóa ra là con ngốc nhà ngươi."

Ta trừng mắt nhìn nàng, nghiêm mặt nói:

"Ta không ngốc, tỷ tỷ bảo ta là người thông minh nhất!"

Chương tiếp
Loading...