NHÁT KIẾM ĐẦU TIÊN SAU KHI LÊN BỜ

Chap 1



Trước hôm đi nhận giấy đăng ký kết hôn, bạn trai tôi cuối cùng cũng giành được offer của công ty lớn mà anh ta hằng ao ước.

Mẹ chồng tương lai cười đến mức không khép được miệng.

“Dương Tân, 18 vạn tiền sính lễ ấy, thôi không chuyển nữa nhé, kết hôn rồi cũng là người một nhà. Bác nghe nói bây giờ người trẻ đều không chuộng mấy thứ hủ tục phong kiến này.”

“Con nói của hồi môn à? Nhà con nói rõ ràng là sẽ có nhà tân hôn với xe đi kèm, nhất định vẫn phải mang theo chứ. Đúng rồi, xe thì phải mua loại tốt một chút. Hai đứa trẻ các con lái ra ngoài cũng nở mày nở mặt.”

“Còn cái chỗ làm tư nhân của con, cũng chẳng chính quy gì, sau khi cưới dứt khoát nghỉ đi. Phụ nữ mà, tốt nhất nên ở nhà lo cho chồng con.”

“Chuyện sinh con đương nhiên càng sớm càng tốt, nhà dì không hề trọng nam khinh nữ, cứ sinh cháu gái trước, rồi đến cháu trai. Chị còn có thể phụ giúp trông em.”

Tôi sững sờ, chẳng lẽ đây chính là truyền thuyết “Nhát kiếm đầu tiên sau khi lên bờ, chém ngay người trong mộng”?

Mấy năm tôi mê muội yêu đương, trong nháy mắt bỗng khỏi hẳn.

Kết quả sau khi chia tay, mẹ bạn trai cũ nhắn tin cho tôi.

[ Dương Tân, con và con trai bác đã chia tay, vậy số tiền con trai bác tiêu cho con trong thời gian yêu nhau, làm ơn chuyển trả, liệu mà đưa cho lương tâm đỡ cắn rứt. ]

Nhìn mấy chữ “liệu mà đưa cho lương tâm đỡ cắn rứt” trên màn hình, tôi chìm vào suy nghĩ.

Chốc lát sau, tôi cẩn thận gửi sang một mã QR thu 5 vạn tệ, chân thành tấm tắc: [ Bác gái, thông thái ghê! ]

1

Chu Hằng cuối cùng cũng nhận được offer từ công ty lớn mà anh ấy hằng mong muốn.

Cả nhà tôi đều mừng cho anh ấy.

Tôi mừng vì ước nguyện bấy lâu của anh đã thành sự thật.

Bố mẹ tôi thì mừng vì con rể tương lai coi như đã có công việc tốt.

Hôm nay vốn là ngày chúng tôi đã hẹn trước đi nhận giấy đăng ký kết hôn, tâm trạng tôi cực kỳ vui vẻ, cố ý đặt một chiếc bánh kem nhỏ, định ăn mừng thật hoành tráng.

Kết quả, tôi đứng trước cửa Cục Dân Chính đợi mãi đợi hoài, đợi đến khi số thứ tự trên tay đã qua luôn, Chu Hằng mới cùng mẹ anh đến muộn.

“Xin lỗi em, Dương Tân, trước khi ra khỏi nhà anh bị trễ mất một lúc.”

Chu Hằng áy náy gãi gãi đầu.

“Anh đúng là… Ngày quan trọng như hôm nay cũng đến muộn được. Thôi, đi nhanh vào rồi lấy số lại.”

Tôi trách mấy câu, sau đó kéo anh định đi lấy số thứ tự.

“Khoan đã con.”

Mẹ Chu Hằng bước lên, nắm tay tôi, nét mặt tươi cười: “Bác có vài lời muốn nói với con.”

Tôi đầy nghi hoặc, bèn đi theo họ tìm một chỗ yên tĩnh ngồi xuống.

“Dương Tân à, con cũng biết đấy, Chu Hằng nhà bác bây giờ đã nhận được thông báo tuyển dụng của Công ty S, đó là tập đoàn đầu ngành. Biết bao nhiêu người chen chúc vỡ đầu mới được công việc ngon lành như vậy.”

Bà vừa dứt lời thì tấm tắc nhìn Chu Hằng, giọng đầy tự hào.

Tôi gật gù: “Vâng, anh ấy thật sự đã rất nỗ lực.”

“Dương Tân, về khoản sính lễ đã bàn trước, bác sẽ không chuyển nữa nhé. Hai đứa cưới xong cũng là người một nhà. Tiền trong túi bên này chạy sang túi bên kia, chẳng phải dư thừa lắm sao. Bác nghe bảo, bây giờ giới trẻ các con cũng không chuộng mấy cái sính lễ hủ tục này, nhà nước còn chẳng khuyến khích.”

Thấy tôi vẫn chưa hiểu, bà nói rõ ràng thêm chút.

Tôi mở to mắt: “Nhưng trước đây chẳng phải Chu Hằng đã nói với bố mẹ con, sẽ có 18 vạn tiền sính lễ và sẽ chuyển khoản ngay ngày đi đăng ký sao?”

“Ôi dào, đó là chuyện trước kia thôi. Giờ thằng Chu Hằng nhà bác khác rồi, là ‘mã cổ phiếu tiềm năng’, là ‘nam thanh niên chất lượng cao’ đấy. Trên ‘thị trường hôn nhân’ hiện tại, nó đắt giá lắm. Con phải suy nghĩ cho kỹ vào.”

“Được, vậy con gọi điện cho mẹ con ngay, dặn là không cần sính lễ cũng chẳng cần của hồi môn nữa.”

Tôi nghe xong, tuy có chút không vui, nhưng vốn dĩ nhà tôi cũng chẳng quá để tâm đến chuyện sính lễ.

Còn nghĩ tới tình cảm ba năm giữa tôi và Chu Hằng, nên đồng ý.

“Con nói của hồi môn à? Thế thì không được. Nhà con trước đó rành rành bảo sẽ có nhà tân hôn rồi mua xe, cái này nhất định vẫn phải sắm. Hôm nọ đồng nghiệp của bác gả con gái, mua chiếc xe giá… thế này này.”

Bà vừa nói vừa xoè bàn tay năm ngón, vung vẩy trước mắt tôi.

“Nhà con chỉ có một đứa con gái, còn Chu Hằng nhà bác lại là nam thanh niên ưu tú có công việc tử tế. Xe các con chuẩn bị làm của hồi môn tốt nhất phải xịn hơn nhà người ta, không thể ít hơn 50 vạn đâu. Sau này hai đứa lái ra ngoài mới nở mày nở mặt chứ.”

Tôi im lặng, những lời “nam thanh niên ưu tú” này nọ của bà khiến tôi không biết phải trả lời thế nào.

“Cái công ty tư nhân nơi con làm, tính ra cũng chỉ mười mấy người, không phải công việc chính quy. Sau khi cưới, cứ nghỉ luôn đi. Phụ nữ mà, tốt nhất nên ở nhà chăm lo chồng con, làm hậu phương vững chắc, chăm sóc chồng cho tốt. Sinh con đương nhiên càng sớm càng tốt, vừa tốt cho sức khỏe của con, lại tranh thủ lúc bọn bác còn trẻ, có thể phụ trông cháu. Con yên tâm, nhà bác không trọng nam khinh nữ đâu. Cứ sinh cháu gái trước, rồi sinh cháu trai. Ba năm hai đứa, chị gái còn phụ trông em trai được.”

Thấy tôi không nói gì, bà càng hứng chí nói liên hồi, nét hớn hở lộ rõ trên mặt.

Tôi nghe đến nỗi tròn xoe mắt, bèn quay sang nhìn Chu Hằng.

“Chu Hằng, đây cũng là ý của anh sao?”

Tôi muốn biết suy nghĩ của anh trước mớ yêu cầu từ mẹ anh hôm nay.

Kết quả, thường ngày anh hay dịu dàng hiểu chuyện trước mặt tôi, hôm nay lại như biến thành người khác.

Anh chỉ ngẩng đầu nhìn tôi đúng một giây, rồi lập tức tránh đi, không nói một lời.

Khoảnh khắc đó, tôi hiểu hết.

Tôi gần như không tin nổi: “Chu Hằng, anh nói gì đi chứ? Chẳng phải trước đây ta đã bàn rồi à, sau khi cưới em vẫn có sự nghiệp riêng, chuyện con cái cứ thuận theo tự nhiên. Hơn nữa hai đứa mình đều thống nhất, dù trai hay gái, cũng chỉ sinh một thôi mà.”

Chương tiếp
Loading...