Nhường Suất Đại Học Cho Anh Họ? Mơ Đi!

Chương 1



Em gái tổ chức tiệc mừng trúng tuyển đại học, bác gái lại bảo em gái nhường suất đại học cho anh họ.

Tôi chẳng ngại ngần mà đáp trả: “Đại học là nơi học hành chứ không phải chỗ nuôi lợn, con trai bác não như lợn thì vào nổi không.”

Bà ấy lên sân khấu làm mọi người nổi giận, cuối cùng bị khách khứa hợp sức ném ra khỏi khách sạn.

Sau đó con trai bà ta đến nhà tôi chặn cửa, đòi tôi trả 20 vạn tiền viện phí, nếu không sẽ đánh tôi.

Nhưng tôi không những không từ chối, ngược lại còn đề nghị nhường luôn công việc của mình cho anh ta.

“Công việc này em làm không nổi nữa, chỉ có anh họ là đàn ông mới làm được.”

Anh ta đồng ý ngay, mà không biết tất cả đều nằm trong kế hoạch của tôi.

1

“Cô là con gái, học giỏi thì có ích lợi gì chứ, nhìn xem cháu gái nhà ông Ba kia, học hết nửa cấp 3 đã có một cậu công tử nhà giàu để mắt, giờ sống sướng lắm rồi.”

Vừa bước vào, tôi đã thấy một đám người vây quanh em gái tôi, ở giữa là bác gái đang nhai hạt dưa và không ngừng “giáo huấn”.

Hai ngày trước, em tôi – Trình Tiểu Du – vừa nhận được giấy báo trúng tuyển, thành tích thi đại học vượt bậc đã giúp nó đỗ vào một trường khá tốt.

Cuối cùng cũng khổ tận cam lai, tôi với mẹ bàn bạc rồi quyết định hôm nay mở tiệc mừng cho Tiểu Du.

Tôi khó khăn lắm mới xin nghỉ về gấp, vừa đến bữa tiệc đã nghe tiếng bác gái the thé nói những điều vô lý.

“Bác à, bác nói thế thì hóa ra coi chuyện bị bao nuôi nghe tao nhã lắm à, bác không sợ đêm nay bố cháu dưới suối vàng mò lên tìm bác à?”

Thấy tôi trở về, Tiểu Du thoáng hiện niềm vui trên khuôn mặt, bắt được ánh mắt ra hiệu của tôi thì vội vàng lỉnh đi mất.

Bác gái bị cắt ngang lời, quay đầu bắt gặp tôi, sắc mặt thoáng vẻ không tự nhiên.

Nhìn quanh thấy mấy người đang hóng kịch vui, bà ta cuối cùng vẫn vội vã lên tiếng.

“Khê Khê, cháu có ý gì đây, sao lại nói năng với bác như thế?”

“Chúng ta đều là người nhà, bác có thể hại cháu sao?”

“Ngày tốt ngày lành của nhà cháu, quan tâm người khác nói gì làm gì, kể cả bố cháu lên đây cũng chỉ cảm ơn bác thôi!”

Từ nhỏ tôi đã biết bác gái là người ích kỷ, nhất là thấy mẹ tôi sinh hai con gái còn bác lại sinh hai con trai, hễ lễ tết là bác khoe con, chê bai nhà mẹ tôi.

Bố tôi và chồng bác cùng gặp tai nạn xe rồi qua đời, bác gái bèn dẫn người đến lấy hết tiền bồi thường.

Khi đó tôi còn nhỏ, trong nhà toàn phụ nữ, chẳng thể tranh nổi với đám đàn ông khỏe mạnh kia.

Giờ em gái cũng đã đậu đại học, gánh nặng gia đình giảm đi nhiều, tôi cũng định đón mẹ lên thành phố nên những món nợ cũ phải tính cho rõ.

Nhìn vẻ mặt bực bội của bác, còn nói tôi “không biết ơn”, tôi chầm chậm xen ngang.

“Bác thấy chuyện ấy hay ho thế sao không tự tìm một đại gia bao nuôi bác, cháu quen một người giàu lắm, nhà có hơn chục căn, chỉ tiếc là muốn sinh con trai, bác mà qua cố gắng có khi đẻ được đấy.”

Những người xung quanh nghe tôi vặc lại thì cười ồ, còn gương mặt béo núc của bác gái thì lúc đỏ lúc trắng.

“Bác yên tâm, bác ở dưới âm cũng sẽ biết ơn bác, biết đâu đại gia đó còn giúp nuôi luôn hai cậu con trai của bác nữa.”

Có người thấy tình hình căng thẳng bèn đứng ra giảng hòa: “Khê Khê à, bác cháu nói đùa thôi, ngày vui thế này cháu cũng đừng chấp.”

“Phải đấy, Khê Khê tìm được chỗ ngồi chưa, không thì ngồi đây này.”

Tôi biết một lúc nữa bác gái chắc chắn lại giở trò, liền thuận lời thím Ba ngồi xuống, vừa khéo đối diện bác gái.

2

Trước bữa ăn, mọi người đều rôm rả bàn chuyện nọ kia.

Bác gái im lặng được một lúc rồi đột nhiên đảo mắt nhìn tôi, cất giọng giễu cợt.

“Khê Khê, cháu đi làm trên thành phố một tháng kiếm được bao nhiêu?”

Thấy mọi người cũng chú ý đến mình, tôi hơi ngượng nhưng vẫn cười: “Dạ không nhiều, tầm 2 vạn một tháng thôi ạ.”

Vốn định nói giảm nhưng ngày vui thế này, tôi cũng muốn mẹ được nở mày nở mặt.

Cả bàn tiệc liền vang lên tiếng hít hà.

“2 vạn, khá lắm, giỏi thật!”

“Mẹ cháu một mình nuôi hai chị em cháu, giờ em cháu cũng đỗ đại học, xem như trải qua bao vất vả.”

“Hai chị em sau này phải hiếu thảo với mẹ nhé.”

Tôi nghe mọi người khen thì cười gật đầu, nhưng bác gái thấy tôi nổi bật thì khó chịu ra mặt.

“Một đứa con gái, mỗi tháng kiếm 2 vạn thì ai biết làm cách nào mà ra, không chừng không đứng đắn.”

Không khí vui vẻ ngay lập tức khựng lại, những người vừa khen tôi ban nãy đều ái ngại im lặng.

Tôi vẫn bình thản: “Bác ơi, bác rõ thế chắc hồi xưa bác cũng từng làm gì không đứng đắn đúng không?”

“Cô… cô nói cái gì vậy!” Bác gái tức giận quăng đũa xuống bàn.

“Bác cũng chỉ là bậc bề trên tốt bụng nhắc nhở, sợ cháu đi lầm đường lạc lối, cháu đừng không biết điều!”

Bị cái lý sự cùn đó chọc tức, tôi cười nhạt, bác đã không biết xấu hổ thì tôi cũng chẳng việc gì phải giữ thể diện cho bác.

“Bác thật là tốt bụng, người khác mới sinh ra đã khóc oe oe, bác sinh ra đã rên rỉ ‘ai biết tôi từ đâu chui ra ’.”

Bác gái giận tím mặt, toan đứng lên quậy thì người bên cạnh kéo bà ta xuống.

Tôi nhận ra người này chính là bạn “thanh mai trúc mã” của bác, nhưng “rắn chuột một hang” thì cũng chẳng phải hạng tốt đẹp gì.

Có người đưa bậc thang, bác gái làm bộ bĩu môi cho qua, chắc vì tiếc đồ ăn trên bàn.

Dù đã ngồi xuống nhưng miệng vẫn không ngừng: “Một cô gái có học mấy thì cũng chỉ đọc sách vẹt, ra xã hội vẫn phải nhờ đàn ông. Cháu xem, chú họ đằng nhà chồng bác cũng học trường danh giá, người ta kiếm 5 vạn một tháng cơ.”

Nói đến đây bà ta càng lúc càng vênh váo: “Nói cho cùng, con gái có giỏi thế nào cũng không bằng con trai, con gái là đứa thiệt thòi phải gả đi, có con trai mới được hưởng phúc, con trai mới là người báo hiếu!”

Trên bàn cũng có người chỉ sinh con gái nên họ cũng khó chịu.

“Con trai lớn nhà bác gần 30 chưa có nổi việc làm, bác hưởng phúc kiểu gì?”

Tôi cũng tiếp lời chú ấy: “Cháu chỉ là con gái không có bản lĩnh, một tháng đành đưa mẹ được 1 vạn, còn anh họ cả của cháu thì sao?”

Bác gái đang muốn lật lại tình thế nên nắm đũa chặt cứng, nhưng tôi chưa dừng lại.

“Chẳng lẽ 1 vạn cũng không có? Vậy thì cậu ấy làm con trai mà bất hiếu quá nhỉ”

Tiếng cười rộ vang lên khắp nơi, bác gái sững sờ nhưng vẫn cố gắng thanh minh: “Con gái đều là của nhà khác, không con trai, chết già còn chẳng ai hay!”

Cô bé con thím Ba ngồi ăn dưa từ nãy, nghe vậy không nhịn được mở miệng:  “Vậy à, thế bác chết xong con trai bác phát hiện ra thì cũng bấm nút hồi sinh cho bác được chắc?”

Thím Ba nhẹ nhàng vỗ lên tay con bé bảo nó im, nhưng khoé miệng vẫn không giấu nổi nét cười.

Tôi khẽ giơ ngón tay tán thưởng cô bé, quả là miệng lưỡi sắc sảo, không dễ ức hiếp.

3

Thấy chẳng ai đứng về phía mình, bác gái trừng mắt nhìn quanh, tức tối chửi đổng rồi cúi đầu cầm đũa ăn.

Đang ăn dở bỗng người dẫn chương trình trên sân khấu cầm micro, khuấy động không khí.

Tiếp đó, nhân vật chính của buổi tiệc – em gái tôi, Trình Tiểu Du, bước lên sân khấu.

Nhìn đứa trẻ năm nào còn bám đuôi tôi, giờ đã có thể đứng vững trước bao người, tôi thầm thấy vui trong lòng.

Tiểu Du nói lời cảm ơn xong định bước xuống, tôi lại thấy bác gái chẳng hiểu rời chỗ ngồi lúc nào, giờ đang hùng hổ lao lên.

“Khoan đã!”

Bác gái lên giật micro, tôi chột dạ nghĩ không hay nhưng rồi lại tự nhủ thôi kệ, cứ để bà ta bung xõa luôn trước mặt họ hàng bạn bè.

“Tôi là bác gái của Tiểu Du, cho tôi nói vài câu.”

Tôi cũng toan bước đến ngăn lại nhưng lại nghĩ hẳn bà ta chẳng nói được gì tốt đẹp, chi bằng nhân đây xé toạc mặt nạ luôn.

“10 năm trước, chồng tôi với em trai tôi (bố Khê Khê) gặp tai nạn xe đều qua đời, một mình tôi nuôi 2 đứa con trai khổ biết bao. Nay cháu gái lớn đỗ đại học còn làm việc trên thành phố, giờ đến cháu gái nhỏ cũng đỗ đại học. Thế nhưng ai cũng biết con trai lương cao hơn con gái, hai chị em nhà ấy học đại học không lời lãi mấy, hay là Tiểu Du nhường suất đại học cho cậu em họ, sau này nó làm ra tiền chắc chắn không bạc đãi cháu.”

Bị bác đẩy một cái, Tiểu Du còn đang ngơ ngác xoa vai, khách khứa bên dưới cũng đưa mắt nhìn nhau.

Chương tiếp
Loading...