NỘ GẢ LƯƠNG DUYÊN
Chương 1
Ngay trong ngày thành thân, vị hôn phu của ta bỗng nhiên trước mặt mọi người từ hôn.
Ta tức giận, lập tức tung 1 cước đá hắn ngã lăn ra trên đất: “Tử bất giáo, phụ chi quá, ngươi kêu phụ thân ngươi ra gặp ta!”
Nào ngờ phụ thân hắn vừa xuất hiện, ta liền bị hút hồn không thốt nên lời.
“Chà, thực ra nếu không gả được cho con thì gả cho cha cũng được.”
1
Ta là tiểu nữ của Phụ Quốc Đại Tướng Quân Khương Viễn Sơn, cô ta là Hoàng Hậu, cữu cữu là Hoàng Thượng, từ nhỏ muốn tiền có tiền, muốn quyền có quyền, vậy mà chỉ mỗi việc tìm một người đầu ấp tay gối lại vô cùng khó khăn.
Phụ thân ta hầu như đã chọn hết nam nhân ở kinh thành cũng không tìm được một phu quân vừa ý cho ta.
Ngày ngày người nhăn nhó, than thở, kéo ta lại lảm nhảm không ngừng, một mực bảo rằng bản thân có lỗi với mẫu thân đã khuất của ta.
Ta nghe đến mức lỗ tai sắp đóng kén, nhân lúc phụ thân đi nhà xí liền lén trốn ra khỏi phủ, một mạch chạy thẳng đến Túy Tiên Lâu.
Cũng bởi vì chuyến đi Túy Tiên Lâu lần đó, ta gặp được Bạch Tầm, con trai độc nhất của Bạch Thành – đương kim Thừa Tướng, kẻ vốn là kình địch của phụ thân ta.
Ta giống phụ thân, từ nhỏ đã không ưa đọc sách, nên trong đầu cũng không tìm ra được lời hoa mỹ nào để khen hắn.
Tóm lại, trong số những người ta từng gặp, hắn là kẻ đẹp nhất, thậm chí làn da còn trắng hơn cả tẩu tử của ta.
Trùng hợp thay, Bạch Tầm cũng bị phụ thân hắn thúc cưới, hơn nữa hắn thấy ta hào sảng thú vị, không giống những thiên kim khuê các khác.
Ta và hắn uống rượu cười nói vui vẻ, tâm đầu ý hợp, hôm sau hắn liền dẫn mai mối đến cửa cầu thân.
Tuy phụ thân ta và Bạch Thành vốn nước lửa khó dung, nhưng người luôn giữ nguyên tắc “họa không liên lụy đến hài tử”, bèn chấp thuận lời cầu hôn của Bạch Tầm.
Sau đó người còn gượng gạo bàn bạc với Bạch Thành trong Ngự Thư Phòng, rồi ấn định hôn lễ 3 tháng sau.
Nghe nói việc hôn sự của ta và Bạch Tầm thành công, không thể thiếu được sự góp sức của cữu cữu ta, đương kim Hoàng Thượng.
Cô bảo, cữu cữu thật sự sợ hãi khi mỗi lần lên triều đều phải nghe phụ thân ta và Bạch Thành tranh cãi, đến mức trước khi thượng triều phải uống 1 bát canh An Thần.
Nay thấy 2 nhà có thể kết thân, điều đầu tiên người nghĩ đến chính là sau này có thể được yên tĩnh hơn.
Vì thế người vung tay hào phóng, tặng thêm cho ta hẳn 30 rương hồi môn.
Thế nhưng ai có thể ngờ, một hôn sự mà mọi người đều trông mong ấy lại bị Bạch Tầm hủy bỏ ngay trong ngày thành thân, chỉ vì hắn vừa gặp được chân ái của mình vào hôm trước.
2
Người nhà Tướng phủ vừa thấy tình hình không ổn, lập tức phối hợp đuổi đám bách tính hiếu kỳ đi, còn thị vệ đưa tiễn từ phủ Tướng Quân ta cũng mặt mày sa sầm, quây ta với Bạch Tầm thành 1 vòng trong, 1 vòng ngoài.
Lúc này ta cũng chẳng quan tâm quy củ chưa bái đường không được vứt quạt.
Ta ném phắt chiếc quạt tròn, hết nhìn đông lại ngó tây, cho đến khi nha hoàn thân cận Thúy Thúy lén ghé tai ta khẽ bảo: “Tiểu thư, đừng tìm nữa, roi của người đã bị Tướng Quân cất tạm rồi!”
Ta nghe vậy ngẩn người, phụ thân hại ta rồi.
Nhưng không sao, không có roi ta còn có nắm đấm to bằng cái bát.
Chỉ tiếc nắm đấm của ta còn chưa kịp vung tròn đã bị giữ chặt ống tay áo.
“Tiểu thư, không thể đánh được, đánh hắn bị thương thì chúng ta lại thành kẻ sai.”
Ta bực bội, trừng mắt nhìn Bạch Tầm: “Ta hỏi lại ngươi 1 lần nữa, ngươi có cưới ta không?”
“Không cưới.”
Bạch Tầm gương mặt tái nhợt, trên mình vận 1 bộ gấm Thục hoa văn mây, lưng gầy mà vẫn thẳng tắp: “Ta biết chuyện này là ta không phải với ngươi, thế nhưng chúng ta lúc trước chẳng qua đều do bị gia phụ, gia mẫu thúc bách mới tạm hợp lại với nhau, không phải sao?”
“So với việc để ta sau này gặp người ta thích rồi bỏ mặc ngươi cô phòng chiếc bóng, chẳng thà bây giờ ngươi cứ hồi phủ, để phụ thân ngươi tìm 1 người tốt hơn ta.”
“Công tử, nếu đã muốn hủy hôn thì cớ sao không nói sớm? Hà cớ gì phải đợi kiệu hoa nhà ta đến cửa rồi mới mở miệng?”
Thúy Thúy ấm ức, mếu máo kêu gào: “Như thế chẳng phải hại tiểu thư nhà ta hay sao?”
Nghe vậy, Bạch Tầm thoáng lộ nét áy náy, nhưng hắn ngẩng đầu nhìn thoáng về phía đám đông ngoài kia, những người đang bị thị vệ phủ Tướng Quân ngăn cách.
Đột nhiên hắn lại lạnh mặt: “Tóm lại hôm nay ta không cưới ngươi.”
Ta theo hướng mắt hắn nhìn ra, chỉ thấy mờ mờ bóng lưng 1 thiếu nữ mặc áo ngắn màu hồng phấn, có lẽ chính là khởi nguồn để Bạch Tầm từ hôn ngày hôm nay.
Tuy ta không phải kẻ đọc nhiều sách vở, song cũng biết sự việc hôm nay ầm ĩ thế này, kẻ chịu tổn thương nhất ắt là bản thân ta, thậm chí nếu không khéo còn liên lụy đến cô ta, người đang giữ ngôi Hoàng Hậu.
Bất đắc dĩ ta đành thu hồi ánh mắt, quay sang nhìn Bạch Tầm.
Vốn đầu óc chậm chạp của ta cũng bắt đầu linh tinh suy nghĩ.
Chẳng lẽ, hết thảy mọi chuyện đều là âm mưu của Bạch Thành – phụ thân Bạch Tầm, cũng là kẻ đối đầu không đội trời chung với phụ thân ta?
Nghĩ kỹ lại, ta càng cảm thấy khả năng này không nhỏ, dẫu sao trên triều phụ thân ta và Bạch Thành xưa nay luôn bất hòa, làm sao Bạch Thành lại cam tâm để ta thành con dâu của ông ta?
Nhưng đường đường ta là nữ nhi nhà võ, làm sao có thể nhẫn nhục chịu đựng chuyện này?
Đương nhiên là không!
Ta đột nhiên xông tới tung 1 cước đá vào cẳng chân Bạch Tầm, quật hắn ngã xuống đất.
Giữa tiếng kêu thất thanh của đám gia đinh Tướng phủ, ta liền ngồi xổm xuống, tóm lấy cổ áo hắn: “Tục ngữ có câu ‘Tử bất giáo, phụ chi quá’, nếu ngươi muốn từ hôn, thì để phụ thân ngươi tự mình ra nói với ta!”
3
Tiểu tư đứng ngóng ngoài cửa vừa nghe lời ấy liền không đợi Bạch Tầm sai bảo, hắn lăn bò chạy tuốt vào trong.
Vừa chạy vừa gào: “Tướng gia mau ra xem, tiểu thư nhà họ Khương sắp đánh chếc thiếu gia mất rồi!”
Nghe vậy, ta dứt khoát vén tà váy, ngồi hẳn lên lưng Bạch Tầm, đè đến nỗi con gà gầy này thử mấy lần vẫn không thể ngồi dậy.
“Khương Phù, giữa chốn đông người, ngươi còn biết xấu hổ hay không? Mau đứng dậy khỏi người bổn thiếu gia!”
“Ngươi dám cùng bổn tiểu thư so xem ai không biết xấu hổ hơn ư, đồ vô liêm sỉ dám giữa công đường mà từ hôn ta? Ngươi có tin ta, ta…”
Ta lại theo thói quen sờ bên hông tìm roi, không thấy thì trực tiếp vung tay lên, “Ta xé nát mặt ngươi!”
“Dừng tay!”
Một tiếng quát trong trẻo ngăn lại động tác của ta.
Ta nghe vậy bèn ngẩng lên nhìn kẻ vừa lên tiếng, chỉ thấy vạt áo xanh lam sẫm lướt qua cổng phủ Tướng gia, rồi y tiến đến trước mặt ta, khom lưng nhìn ta.
Hắn quay lưng về phía ánh sáng, khiến ta phải ngửa đầu mà vẫn không thấy rõ hắn trông ra sao.
Chỉ nghe Bạch Tầm dưới thân ta ấm ức kêu một tiếng: “Phụ thân.”
“Phụ thân?” Ta kinh ngạc.
“Khương tiểu thư nói quá lời rồi, vả lại cũng chưa qua nghi lễ bái đường, bổn tướng thật chẳng tiện hồi đáp.”
“Ai bảo ngươi phải đáp, ngươi dạy nên đứa con tốt như thế, nó…”
Ta đột ngột đứng phắt dậy, chạm ngay vào gương mặt mà với học thức của ta cũng không biết dùng từ nào để miêu tả.
Quả thực quá trẻ, quá đẹp, hệt như tiên nhân giáng trần trong mấy cuốn thoại bản.
Không đúng, khoan đã, trẻ?