ÔN MIÊN

Chương 1



Ngày ta thay phụ thân hồi kinh nhận chức, Hoàng đế hạ chỉ tứ hôn, gả ta cho đích tử của Thừa tướng.

Thật trùng hợp, Thừa tướng lại là kẻ thù không đội trời chung với phụ thân ta.

Đêm tân hôn, nhìn tân lang có gương mặt cực kỳ giống mẫu thân, ta không khỏi chìm vào suy nghĩ.

Lúc dâng trà, cả nhà Thừa tướng nhìn gương mặt giống hệt của ta và phu nhân Thừa tướng thì rơi vào tuyệt vọng.

Một lúc sau, Thừa tướng đột nhiên bật dậy.

“Trời ơi! Hoá ra là năm đó ta và Ôn Hiển Đường bế nhầm con!”

01

Trước ngày hồi kinh, phụ thân túm lấy vạt áo ta, vừa khóc vừa than thở.

“Đáng chết thật, nếu không phải vì tên Liễu Thiệu An kia lắm lời thì bệ hạ đã chẳng nổi hứng hạ chỉ triệu ta hồi kinh nhận chức!”

“Nếu không phải nhất thời ta bịa ra cái lý do lố bịch để từ chối, bệ hạ cũng chẳng tức giận đến mức bắt con thay ta!”

Nói xong, người lấy từ trong ngực áo ra một con dao nhỏ đưa cho ta, dặn dò lần nữa:

“Miên Miên, cầm lấy. Nhớ kỹ, sau khi vào kinh, cách xa mấy kẻ họ Liễu ra, đám người nhà họ chẳng ai tử tế cả. Xong việc thì nhanh chóng tìm cách trở về!”

Ta bất lực giơ thanh đại đao trong tay trái lên, trấn an:

“Phụ thân yên tâm, không phải chỉ để họ tức giận sao? Chuyện này con quen rồi. Đánh một trận là xong, dao ngắn này người cứ giữ lại mà dùng.”

“Ai nói cho con? Dao này là để con trình lên bệ hạ! Đây là chiến lợi phẩm khi dẹp loạn biên cương, để bệ hạ biết ta không phải đang hưởng phúc ở bên ngoài!”

“Nhớ kỹ, đi sớm về sớm, đừng dây dưa quá lâu.”

Ta đành nhận lấy, gật đầu lần nữa.

“Được rồi. Lúc ấy để họ tức giận, nếu con kiên quyết đòi đi, chẳng lẽ họ còn mặt mũi giữ lại con?”

Ta không ngờ rằng, lời nói đó lại thành sự thật.

Ngày thứ hai sau khi vào kinh, bệ hạ trực tiếp bỏ qua phụ thân, hạ chỉ tứ hôn, gả ta cho đích tử của Thừa tướng.

Đích tử Thừa tướng, Liễu Hoài Chân, vốn nổi danh thiên tư thông minh, mười hai tuổi đỗ tú tài, mười sáu tuổi nhậm chức, là trạng nguyên trẻ tuổi nhất từ khi Nam Khải khai quốc đến nay.

Nghe nói hắn tuấn mỹ như Phan An, ôn nhuận tựa ngọc, là nam tử trong mộng của vô số thiếu nữ Nam Khải, đến ta nơi Mạc Bắc xa xôi cũng từng nghe danh.

Gả một nhân vật như vậy làm phu quân của ta, chẳng lẽ Liễu Hoài Chân có tật xấu gì, hoặc bệ hạ bị phụ thân nắm được điểm yếu nào đó?

Hay là... bệ hạ chỉ muốn xem trò vui?

Phải biết, Thừa tướng Liễu Thiệu An và phụ thân ta, Uy Viễn tướng quân Ôn Hiển Đường, là tử địch nổi danh khắp Nam Khải.

Tứ hôn cho con cái của hai người họ, bệ hạ này thật sự là thích náo nhiệt.

Quan trọng nhất là, vị tiện nghi nhạc phụ tương lai của ta còn đồng ý!

Vị công công đến truyền chỉ còn tiện thể mang theo khẩu dụ từ bệ hạ đến Mạc Bắc:

“Nếu Ôn tướng quân thay trẫm trấn thủ biên cương, ngày đêm vất vả, vậy thì việc gả con gái, trẫm sẽ thay khanh ấy đảm đương. Trẫm nhất định chuẩn bị chu toàn, coi nàng như con gái ruột.”

Thế là, ba ngày sau khi thánh chỉ hạ xuống, ta mơ mơ hồ hồ gả vào phủ Thừa tướng.

Đương nhiên, ta tuyệt đối không thừa nhận rằng bản thân cũng vô cùng tò mò về Liễu Hoài Chân.

02

Đêm tân hôn, dưới tấm khăn trùm đầu đỏ thắm, một đôi tay thon dài, khớp xương rõ ràng chậm rãi đưa đến.

Chiếc cân hỉ từ từ vén khăn trùm lên.

Ta ngẩng đầu, nhìn nam nhân trong bộ hỷ phục đỏ trước mặt, lập tức tròn mắt kinh ngạc.

“Ngươi…”

“Ngươi…”

Ta và hắn đồng thời lên tiếng, ngỡ ngàng nhìn đối phương.

Nam nhân trước mặt dáng người cao ráo, mày mắt như tranh, hỷ phục đỏ thẫm tôn làn da trắng mịn của hắn, tựa như một khối ôn ngọc tỏa ra ánh sáng ấm áp.

Dù lúc này đôi mày cau lại, gương mặt mang theo chút nghi hoặc, cũng vẫn tuấn mỹ đến lạ lùng.

Không đúng, sắc mặt hắn là ý gì? Chẳng lẽ ta trông khó coi đến thế sao?

Ta chớp mắt, lấy lại tinh thần.

Không ổn, gương mặt của Liễu Hoài Chân này sao càng nhìn càng quen, ngoài góc cạnh sắc nét hơn, đôi mắt lớn hơn một chút, còn lại giống hệt mẫu thân của ta!

Chẳng lẽ, hắn là con riêng của mẫu thân?

Nếu nói đến con riêng, khả năng là của phụ thân còn cao hơn, vì mẫu thân đã mất từ khi ta còn rất nhỏ, làm sao có chuyện giống bà như vậy?

Hơn nữa, cũng chưa từng nghe nói phu nhân Thừa tướng có liên hệ gì với gia đình mẫu thân ta.

Hay là, ngoài mẫu thân ta, ngoại tổ còn có một nữ nhi khác?

“Phu quân năm nay bao nhiêu tuổi?”

“Phu nhân năm nay bao nhiêu tuổi?”

Hai giọng nói vang lên cùng lúc, khiến cả hai đều sửng sốt.

Hắn chắp tay, cúi người đáp lời:

“Hồi phu nhân, Hoài Chân năm nay vừa tròn hai mươi.”

Hai mươi, vừa đến tuổi lập gia thất, cùng tuổi với ta, vậy càng không thể nào.

Chẳng lẽ, khi mẫu thân sinh ta là song sinh?

Ta kéo khoé miệng, miễn cưỡng nở một nụ cười gượng gạo.

“Thật trùng hợp, ta cũng hai mươi, vừa vặn bằng tuổi ngươi.”

Lời vừa dứt, cả hai im lặng nhìn nhau, nhất thời chẳng biết nói gì.

Một lúc sau, Liễu Hoài Chân phá vỡ sự im lặng trước:

“Lễ cưới quá phiền phức, thật vất vả cho phu nhân. Có chuyện gì mai hãy nói, hôm nay nghỉ ngơi sớm đi.”

Nói xong, hắn vội vã bước nhanh về phía chiếc giường nhỏ bên cạnh, trông như đang tìm đường thoát thân.

Ta cũng thở phào nhẹ nhõm.

Nếu hắn thật sự là huynh đệ thất lạc của ta, thì đây chẳng phải tội lỗi tày trời sao?

Một đêm không ngủ, Liễu Hoài Chân trên chiếc giường nhỏ lăn qua lộn lại suốt cả đêm, xem chừng còn ngủ không ngon bằng ta.

Sáng hôm sau, cả hai chúng ta với đôi mắt thâm quầng cùng nhau đến chính đường dâng trà cho cha mẹ chồng.

Vừa bước qua cửa chính, vị phu nhân xinh đẹp ngồi trên cao bỗng thốt lên:

“Trời ơi!”

Ta ngẩng đầu nhìn, ngay lập tức ngây người.

Không đúng, vị mỹ nhân này sao lại trông giống ta đến thế?

Nam nhân bên cạnh mỹ nhân khẽ ho vài tiếng, nhắc nhở:

“Khụ khụ, phu nhân.”

Liễu Hoài Chân thở dài, dẫn ta tiến lên hành lễ.

“Tham kiến phụ thân, mẫu thân.”

Thừa tướng đứng dậy, tiến đến quan sát ta một lúc rồi từ tốn hỏi:

“Ngươi là Ôn Miên, đúng không?”

“Năm nay hai mươi?”

Ta gật đầu, nhất thời không biết nên gọi là Thừa tướng đại nhân hay là phụ thân.

Như nhận được lời xác nhận, Thừa tướng lại nhìn chằm chằm Liễu Hoài Chân một vòng, hậm hực nói:

“Ta đã nói rồi, bao năm nay ta nhìn không quen với đôi mắt này của ngươi mà.”

“Trời ơi, ta và Ôn Hiển Đường năm đó bế nhầm con rồi!”

Bế nhầm con?

Đây là cái lý gì nữa đây?

Ôn Hiển Đường là phụ thân ta, ta và Liễu Hoài Chân cùng tuổi. Hắn giống mẫu thân ta, còn ta lại giống mẫu thân hắn.

Vậy ý của Thừa tướng là, phụ mẫu của ta thật ra là phụ mẫu của Liễu Hoài Chân, còn phụ mẫu của hắn mới là phụ mẫu ruột của ta?

Ta đưa tay bịt tai, xác nhận lại lần nữa.

“Đại nhân, vừa rồi ngài nói gì?”

Thừa tướng chắp tay sau lưng, bất mãn đáp:

“Gọi gì mà đại nhân, gọi là phụ thân!”

“Gọi phụ thân nhà ngươi ấy!”

03

Lời vừa dứt, từ ngoài cửa bỗng có một nam nhân tay cầm trường thương, phong trần bụi bặm, xông thẳng vào.

“Liễu Thiệu An, tên đáng chết nhà ngươi, biết ngay ngươi chẳng có lòng tốt gì!”

Giọng nói quen thuộc khiến mắt ta sáng bừng, ta lập tức quay người, chạy vội về phía ông.

“A phụ!”

Phụ thân kéo ta ra phía sau, không vui mà gõ nhẹ lên trán ta.

“Con còn biết ta là phụ thân của con sao? Ta bảo con hồi kinh nhận chức, chứ đâu bảo con hồi kinh để tự gả mình, lại còn gả vào cái nhà tâm cơ nhất thiên hạ này!”

“Lời dặn dò của ta, con chẳng hề để vào lòng chút nào!”

Thừa tướng đứng bên cười lạnh, hừ một tiếng:

“Hừ, Ôn Hiển Đường, bao năm không gặp, ngươi vẫn không biết lễ nghĩa như ngày nào!”

Phụ thân ta cười khẩy, đáp lại:

“Ngươi nói lễ nghĩa? Nếu ngươi biết lễ nghĩa, thì ngươi đã chẳng tự tiện quyết định hôn sự của con gái ta mà không hỏi ý ta!”

“Ta nói cho ngươi biết, hôn sự này không tính!”

Thừa tướng cúi đầu chỉnh lại tay áo, sau đó giơ hai tay chắp bái, giọng điệu đầy trịnh trọng:

“Hôn sự này là thánh chỉ. Ngươi không đồng ý? Ôn Hiển Đường, không đồng ý tức là kháng chỉ!”

Chương tiếp
Loading...