Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
Mở Ứng Dụng Shopee để mở khóa toàn bộ chương truyện!
ÔN MIÊN
Chương 2
“Huống hồ, nữ nhi kia là của ai, còn chưa chắc đâu.”
Nói xong, hắn giơ tay chỉ về phía Liễu Hoài Chân đang đứng cạnh.
“Nhìn đi, đôi mắt của tiểu tử này, không giống ta, cũng chẳng giống mẫu thân nó. Không biết nó giống cái tên đáng ghét nào nữa!”
Liễu Hoài Chân bước lên một bước, cung kính chắp tay, bái:
“Tiểu tế Hoài Chân tham kiến nhạc phụ đại nhân.”
“Nhạc phụ cái gì mà nhạc phụ! Ta chưa đồng ý thì đừng gọi bậy!”
Phụ thân đang định nói tiếp, nhưng khi nhìn thấy gương mặt của Liễu Hoài Chân, người bỗng khựng lại.
“Ngươi... ngươi…”
Phụ thân như bị rút cạn hơi sức, quay sang nhìn ta.
Ta chỉ biết cười gượng, gật đầu xác nhận.
Gương mặt ấy, ngoại trừ đôi mắt giống phụ thân ta, thì quả thật chính là bản sao của mẫu thân.
Sau vài ngày điều tra, cuối cùng phụ thân và Thừa tướng cũng làm rõ chân tướng sự việc.
Hai mươi năm trước, mẫu thân và phu nhân Thừa tướng cùng mang thai. Cả hai vô tình đến cùng một ngôi chùa cầu phúc, lại không may gặp phải một toán cướp chạy trốn đến đây.
Giữa lúc hỗn loạn, cả hai người đều sinh non cùng một lúc.
Trong tình huống gấp gáp, nhà chùa phải tạm xếp cả hai vào chung một phòng sinh.
Đến khi phụ thân ta và Thừa tướng tiêu diệt xong toán cướp, hai đứa trẻ đã được sinh ra.
Người đỡ đẻ, lại là bà mụ được chùa gọi đến tạm thời, trong lúc hoảng loạn, đã vô tình đặt nhầm hai đứa trẻ vào vị trí của nhau.
Hiểu rõ sự việc, phụ thân và Thừa tướng hiếm hoi ngồi lại với nhau trong yên lặng.
Hồi lâu, phụ thân lên tiếng trước:
“Liễu Thiệu An, ta nói cho ngươi biết, Miên Miên là nữ nhi của ta, một đời này vẫn là nữ nhi của ta, ta không quan tâm gì khác!”
Nói xong, người liếc nhìn Liễu Hoài Chân đứng cạnh, ngập ngừng nói tiếp:
“Đã nuôi nhi tử lớn như vậy rồi, thì cứ sai đâu sửa đấy đi.”
Thừa tướng lắc đầu, nghiêm túc từ chối:
“Không được.”
Phụ thân lập tức đứng bật dậy, trừng mắt nhìn Thừa tướng:
“Ngươi nói gì, Liễu Thiệu An? Ngươi không chịu hợp tác với ta đúng không?”
“Ngươi nhìn lại con trai ngươi xem, được ngươi nuôi thành dáng vẻ văn nhã yếu ớt, nói năng vòng vo, thân hình như gió thổi cũng đổ. Làm sao nó giống ta? Rõ ràng nó là con của ngươi, bà mụ chắc chắn nhớ nhầm rồi!”
Ta nhìn sang Liễu Hoài Chân. Gương mặt tuấn tú của hắn lúc này hiếm thấy lộ rõ vẻ uất ức.
Ánh mắt ta không nhịn được mà lướt xuống thân hình hắn, nghĩ đến cảm giác vô tình chạm phải trong đêm tân hôn. Ta thầm thở dài, phản bác trong lòng:
“A phụ ơi, lần này người nhìn nhầm rồi.”
Thừa tướng nghe xong lời phụ thân cũng không kìm được tức giận, lập tức đứng lên.
“Ôn Hiển Đường!”
Phụ thân ta xoa tai, đáp lại đầy thản nhiên:
“Sao? Ta nói sai à, lão già?”
Thừa tướng cười lạnh, nghiêm giọng:
“Ngươi còn mặt mũi mà nói ta? Nữ nhi tốt của ta bị ngươi mang ra biên cương nuôi suốt hai mươi năm, thành ra cái dạng gì rồi?”
“Con gái nhà người ta từ nhỏ gấm vóc đầy đủ, sống trong nhung lụa. Còn ngươi? Ngươi để nó mười hai tuổi đã theo ngươi ra chiến trường!”
04
Lời vừa dứt, sắc mặt phụ thân cứng lại, không nói thêm lời nào.
Ta vội bước tới, đỡ lấy cánh tay ông, dịu dàng cười nói:
“A phụ đã chăm sóc con rất tốt. Từ nhỏ đến lớn, Miên Miên chưa từng thiếu thốn điều gì.”
“Về chuyện lên chiến trường, Miên Miên vốn yêu thích võ nghệ từ nhỏ. Được rời khỏi khuê phòng, lập công như nam tử, đó là phúc phận của Miên Miên.”
Thừa tướng nhìn tay phải của ta, ánh mắt thoáng hiện vẻ đau lòng.
“Nhưng việc ông ta không thể bảo vệ con chu toàn là sự thật!”
Ta khẽ lắc đầu.
“Đại nhân, Miên Miên rất may mắn. Trên chiến trường, con chưa từng trở thành gánh nặng cho tướng quân.”
Không gian bỗng trở nên yên tĩnh lạ thường. Bàn tay phụ thân hơi run rẩy, ta nghiêng đầu, nhẹ nhàng nở một nụ cười với ông.
“A phụ, phủ tướng quân đã lâu không có người ở. Con đã nhờ mẫu thân sắp xếp một gian phòng trong phủ Thừa tướng này cho người. Có chuyện gì, chúng ta cùng nhau giải quyết.”
Nói xong, ta quay sang nhìn Thừa tướng:
“Phụ thân không ngại chứ?”
Thoáng nghe thấy ta gọi mình là phụ thân, Thừa tướng sững người trong chốc lát, sau đó lập tức gật đầu, nói:
“Miên Miên, đây cũng là nhà của con. Cứ tự nhiên, có bất cứ yêu cầu gì cũng có thể nói ra.”
“Đừng nói một gian khách phòng, mười gian cũng không thành vấn đề.”
Phụ thân không hài lòng, liếc mắt nhìn ta.
“Miên Miên.”
Ta khẽ kéo nhẹ vạt áo ông, trấn an:
“A phụ, bất kể con và Hoài Chân có thân thế ra sao, hôn sự của chúng con là thánh chỉ của bệ hạ. Nay đã thành sự thật, cả về tình lẫn lý, con đều nên gọi một tiếng phụ thân, mẫu thân.”
Lời vừa dứt, Liễu Hoài Chân lại bước lên, chắp tay hành lễ với phụ thân ta, nói:
“Những gì Miên Miên nói đều đúng. Phụ thân, bất kể chân tướng thế nào, nay con và Miên Miên đã thành hôn, các người đều là phụ mẫu của chúng con.”
“Hơn nữa, Hoài Chân đã ngưỡng mộ phụ thân từ lâu. Nay có duyên phận này, trong lòng Hoài Chân cũng vô cùng vui mừng.”
Có lẽ vì huyết thống cha con, hoặc cũng vì gương mặt Liễu Hoài Chân quá giống mẫu thân, phụ thân không cách nào nói những lời cự tuyệt lạnh lùng như với Thừa tướng.
Hồi lâu, ông đưa tay vỗ nhẹ lên vai Liễu Hoài Chân.
“Từ ngày mai, mỗi ngày đến viện của ta. Cái thân hình này của con cần phải luyện tập cho cứng cáp, nếu không sau này làm sao bảo vệ Miên Miên.”
Nghe vậy, gương mặt Liễu Hoài Chân lộ rõ vẻ phấn khởi, lập tức đáp lời:
“Vâng, phụ thân.”
Đợi hai vị phụ thân cứng đầu rời đi, ta quay sang nhìn Liễu Hoài Chân, hỏi thẳng nghi vấn trong lòng:
“Tại sao ngươi lại đồng ý hôn sự này?”
“Ta biết, với thế lực của nhà họ Liễu và năng lực của ngươi, hoàn toàn có thể tự quyết định hôn sự. Bệ hạ cũng không có lý do ép buộc ngươi phải cưới ta.”
“Phu nhân nói đúng.” Liễu Hoài Chân nhướng mày, như trút được gánh nặng, đứng dậy rót cho ta một chén trà.
“Thực ra, hôn sự này là do ta chủ động cầu bệ hạ ban.”
“Ngươi nói sao?”
Liễu Hoài Chân gật đầu, bình tĩnh nói tiếp:
“Người mà bệ hạ định chỉ hôn cho phu nhân ban đầu là Úc Dương hầu.”
Úc Dương hầu, Úc Trì, là cháu trai mà bệ hạ sủng ái nhất.
Văn võ song toàn, diện mạo tuấn tú. Trừ việc tính tình phóng khoáng quá mức, hắn xứng đáng được coi là một trong những nam tử ưu tú ngang hàng với Liễu Hoài Chân.
Năm năm trước, tại Mạc Bắc, ta từng gặp hắn trong thoáng chốc. Đến giờ cũng không biết hắn đã tìm được người tâm ý của mình hay chưa.
Nếu ta và hắn thành hôn, e rằng chúng ta chỉ có thể làm một đôi tri kỷ duy trì mối quan hệ qua thư từ mà thôi.
Dẫu sao, chỉ cần hắn không muốn, ngay cả bệ hạ cũng khó tìm ra được tung tích của hắn.
Ta lấy lại tinh thần, nhìn thẳng vào Liễu Hoài Chân, thử dò hỏi:
“Tại sao?”
“Trước đây, chúng ta chưa từng gặp nhau mà.”
05
Khoảnh khắc sau đó, khóe môi Liễu Hoài Chân khẽ nhếch, đôi mắt đào hoa đẹp đẽ ấy tỏa sáng tựa minh châu, nhìn sâu vào ta, ánh mắt khiến người ta không khỏi đắm chìm.
“Ngô tâm duyệt khanh, cửu dĩ nan vong.”
Giọng nói trong trẻo như dòng suối, lúc này pha chút run rẩy, truyền vào tai ta lại đầy ắp sự vương vấn.
Ta đột nhiên cảm thấy hai má nóng bừng, vội vàng tránh đi ánh nhìn của hắn.
“Nghe nói Phi Phụng tướng quân mười hai tuổi đã theo phụ thân ra trận. Mười lăm tuổi, trên chiến trường một mũi tên bắn hạ thủ lĩnh Nam Cương. Mười bảy tuổi, dẫn năm nghìn binh mã tử thủ Thiên Môn Quan. Trước tám vạn quân địch vẫn kiên cường bất khuất, cầm cự mười ngày chờ viện quân, cuối cùng giành lại sự sống cho mười vạn dân Đàm Châu.”
“Năm năm trước, Hoài Chân theo Thái tử đến Mạc Bắc ban thưởng ba quân, từng gặp tướng quân một lần.”
“Hôm đó là ngày lễ Nguyệt Thần của Mạc Bắc, lại vừa thắng trận lớn. Người mang mặt nạ kỳ lân đặc trưng của nơi ấy, cùng các tướng sĩ thi đấu ném phi tiêu. Hoài Chân đến giờ vẫn không quên được hình ảnh đó.”
Nói xong, hắn đứng dậy, nghiêm trang chắp tay hành lễ trước ta:
“Hoài Chân ngưỡng mộ Phi Phụng tướng quân Ôn Miên đã lâu. Được kết duyên cùng nàng là phúc phận lớn nhất đời này của Hoài Chân.”
Ta chậm rãi nâng tay phải, những ngón tay hơi cong lại vì thương tổn, cố nở nụ cười nhẹ nhàng mà nói:
“Ngay cả khi nàng giờ đây đã trở nên xấu xí thế này?”
“Ngay cả khi nàng không còn khả năng ra chiến trường?”
Trong trận Thiên Môn Quan, dù ta dẫn năm nghìn binh mã giữ vững thành Đàm Châu suốt mười ngày, nhưng cuối cùng vì trúng tên của địch, ta ngã ngựa, để lại tổn thương không thể hồi phục ở cổ tay và ngón tay phải.
Giờ đây, ta không còn khả năng cầm thanh đại đao mà phụ thân tặng, cũng không thể cùng ông kề vai chiến đấu trên sa trường.
Lời ngợi khen và lòng biết ơn của bách tính cũng chóng qua, không lâu sau, tin đồn “nữ tử không xứng làm tướng quân” lan khắp Nam Khải.
Người đời bảo rằng, đây là sự trừng phạt của trời cao dành cho ta, kẻ bất chấp quy củ, đi ngược lại lễ giáo.
Ánh mắt Liễu Hoài Chân thoáng hiện vẻ đau lòng. Hắn nắm lấy tay phải của ta, hơi ấm từ bàn tay truyền đến, dần lan tỏa qua từng ngón tay.
Ta khựng lại, muốn giãy ra, nhưng lại nghe giọng nói kiên định của hắn vang bên tai:
“Miên Miên, không ai có thể xóa nhòa những gì nàng đã cống hiến cho dân chúng Nam Khải, ngay cả chính nàng!”
“Dù nàng có thay đổi thế nào, dù sau này nàng muốn chọn con đường ra sao, Hoài Chân cũng nguyện ủng hộ và đồng hành cùng nàng.”