Phía Sau Cánh Cửa Văn Phòng
Chương 1
Tan làm nằm trên giường lướt blog, tôi nhìn thấy một bài viết đang hot: “Thích cô bé cấp dưới mới vào làm thì phải làm sao? Làm sao theo đuổi? Bốn mươi tuổi rồi mà lại có cảm giác rung động, dục vọng bừng bừng!”
Phần bình luận bên dưới đúng là không thể nhìn nổi.
“Nghe mô tả là biết loại con gái ham tiền vật chất rồi, xách mấy cái túi hàng nhái đập lên mặt nó là xong.”
“Anh em, anh với tôi cũng tầm tuổi đấy, đàn ông tuổi này có sức hút trưởng thành, hẹn cô ấy đi ăn ở nhà hàng cao cấp rồi kể mấy kinh nghiệm thành công, không khiến cô ta mê chết thì thôi.”
Chủ bài viết còn vào từng bình luận trả lời riêng.
Tôi lập tức gửi báo cáo vì nội dung mang tính tục tĩu.
Hôm sau, vừa vào công ty, lão sếp đầu hói hơn 40 tuổi đã nhắn cho tôi một tin: “Tiểu Trần, tối nay tan làm ăn tối cùng nhé, tôi muốn trao đổi với em một chút về định hướng công việc gần đây.”
1.
Vừa thấy tin nhắn đó, cơn buồn ngủ vì phải dậy sớm đi làm của tôi lập tức bay biến.
Nhớ lại bài viết tôi đọc tối qua rồi lại nhìn sang sếp đang cười tươi như hoa ngồi ở bàn làm việc cách đó không xa.
Tôi lắc đầu mấy cái, tự nhủ chắc là mình suy nghĩ quá nhiều rồi.
Suy đi tính lại, tôi trả lời: “Cảm ơn anh đã nhắn, tối nay bạn trai em tới đón, những chuyện liên quan đến công việc thì để trong giờ làm mình trao đổi sau. < icon cười lịch sự>.”
Câu này vừa cho thấy tôi có bạn trai, vừa ám chỉ rõ ràng là tôi không muốn tăng ca.
Tôi nghĩ, dù chậm hiểu đến mấy cũng nghe ra được lời từ chối rồi.
Quả nhiên, sếp không nhắn gì thêm.
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Cứ nghĩ chuyện đến đây là xong.
Vì mới đi làm được mấy ngày nên công việc cũng chưa nhiều, tôi nhanh chóng làm xong và bắt đầu lướt điện thoại giết thời gian.
Không ngờ lại phát hiện tài khoản tôi đã báo cáo hôm qua vừa đăng bài mới.
“Không biết đứa nào mắt mù lại đi report bài của tôi, bài có traffic cao thế mà bị xoá, giờ tôi phải lập bài mới cập nhật tiến độ cho anh em.”
“Cô bé cấp dưới chắc đang ám chỉ tôi đợi lúc bạn trai cô ấy không có mặt rồi hẵng hẹn à?”
“Không thích tan làm thì là muốn lúc đang làm sao? Haha, không ngờ đám gen Z bây giờ lại phóng khoáng đến vậy.”
Kèm theo đó là ảnh chụp màn hình tin nhắn trả lời của tôi.
Tôi như bị sét đánh ngang tai.
Đang hóng drama mà lại thành nhân vật chính?!
Tôi tức đến nỗi “bật dậy” khỏi ghế, suýt nữa ném điện thoại vào mặt sếp, chỉ mong ông ta cút càng xa càng tốt.
Đồng nghiệp Hạ Hạ bị tôi làm giật mình, hỏi: “Sao thế?”
Tôi hít sâu vài hơi, nhìn qua vị trí sếp thì không thấy người đâu.
Chợt nghĩ lại, tôi mới vào làm chưa lâu, sếp hình như cũng khá thân thiết với mọi người.
Nếu giờ tôi mà gây chuyện, chắc chắn sẽ không ai đứng về phía tôi.
Bình tĩnh lại, tôi đành cười gượng: “Anh sếp đâu rồi nhỉ?”
Hạ Hạ liếc quanh một lượt, đáp: “Chắc đi toilet rồi. Sếp mình cái gì cũng ổn, chỉ có cái là rất thích đi toilet.”
Mấy người xung quanh nghe xong đều phá lên cười, không khí cũng bớt gượng gạo hơn.
Tôi giả vờ không có gì rồi ngồi xuống, dùng tài khoản phụ lưu lại bài viết đó.
Chỉ trong chốc lát mà phần bình luận đã nhiều đến mức sắp chạm nóc.
【Nhìn avatar thì đúng là một cô em xinh xắn, tới tay nhớ chia sẻ cho anh em rửa mắt nha.】
【Bạn trai lứa gen Z này chắc cũng chỉ là thằng trẻ non, làm gì có kinh nghiệm hay tiền bạc?】
【Cứ giữ vững lợi thế của mình đi, có tiền có kinh nghiệm thì cứ lấy ra dùng, tôi không tin giờ còn đứa con gái nào không mê tiền.】
【Cô này rõ ràng muốn chơi trò tình yêu công sở, vừa đẩy vừa kéo, ông anh có lộc rồi đó!】
“Tên này viết cái gì thế không biết, cách màn hình còn ngửi được mùi ghê tởm. Người ta đâu quen biết gì, vậy mà dám tự tưởng tượng tới mức này à?”
Chủ bài viết vẫn tiếp tục trả lời từng bình luận.
“Cảm ơn mọi người góp ý, tôi chắc chắn là cô ấy có ý với tôi. Sáng nay cứ hay nhìn sang tôi, cặp mắt to đó cứ như đang quyến rũ vậy.”
“Trời lạnh thế mà còn mặc váy siêu ngắn với áo da, đi xe điện cũng không ngại lạnh chỉ để quyến rũ tôi, không phải thì là gì?”
“Bữa sáng còn ăn xúc xích nướng, từng miếng từng miếng nhỏ khiến tôi nhìn mà cứng hết cả người, phải chạy vào toilet ngắm avatar của cô ấy để giải toả mấy lần.”
“Mấy người vào bình luận châm chọc tôi, tôi nói cho mà biết, tôi đang ở độ tuổi sung mãn nhất – 40 tuổi! Yêu một cô em ngoài 20 tuổi còn gì thích hợp hơn! Chờ tôi công khai đi rồi mấy người ngậm miệng luôn cho xem!”
Đọc tới đây, toàn thân tôi run lên vì tức giận.
Bữa sáng vừa nuốt trôi giờ như cuộn lên trong bụng.
Tôi thật sự không thể ngờ có người có thể tưởng tượng thái quá đến thế, lại còn tự cho mình là trung tâm một cách ghê tởm như vậy!
Mọi người trong công ty thấy sếp chưa quay lại thì bắt đầu tám chuyện.
Chủ đề xoay quanh chuyện sếp rất yêu thương gia đình.
Hai hôm trước vừa mua dây chuyền vàng cho vợ, còn đưa con gái đi trại hè ở nước ngoài.
Tôi chỉ biết trợn tròn mắt.
Người đàn ông mẫu mực, yêu vợ thương con mà mọi người khen ngợi kia lại chính là tên chủ bài viết bệnh hoạn trong điện thoại của tôi sao?
Tôi mở app nhắn tin, gửi một câu: Không làm nữa! Tôi muốn nghỉ việc!
2.
Sếp từ nhà vệ sinh bước ra, cười tươi đi tới khu bàn làm việc của chúng tôi.
“Từ xa đã nghe tiếng mấy đứa cười rôm rả, lại đang nói xấu anh gì đó đúng không?”
Hạ Hạ đúng chuẩn kiểu người hướng ngoại, nói chuyện với lãnh đạo cũng thoải mái như đang tám chuyện.
“Đang khen anh đó, sếp! Trên đời hiếm có được người đàn ông tốt như anh, chị nhà đúng là có phúc!”
“À mà Trần Trần này, nãy cậu không đang tìm sếp sao? Giờ anh ấy về rồi đó.”
Ánh mắt của sếp Triệu Vĩ nhìn tôi đầy sự tham lam và dò xét.
Lúc phỏng vấn, tôi còn thấy ông ta rất thân thiện, không hề kiểu cách.
Giờ chỉ muốn xuyên không về quá khứ mà đấm cho mình hai phát.
Nghĩ đến chuyện ông ta vừa làm trong nhà vệ sinh, tôi cảm thấy buồn nôn.
Tôi cười gượng: “Không có gì đâu ạ, em chỉ định hỏi một chút thôi.”
Triệu Vĩ đẩy gọng kính lên: “Còn ngại à? Vào văn phòng anh nói chuyện, tiện thể hướng dẫn chi tiết thêm về kế hoạch công việc sau này nhé.”
Tôi bật ghi âm trên điện thoại, dưới ánh mắt của đồng nghiệp, bước theo ông ta vào phòng.
Triệu Vĩ vừa thấy tôi vào liền đóng cửa, kéo rèm.
Tôi giả vờ ngây thơ cười một cái: “Sếp, anh cứ giao việc đi ạ.”
Triệu Vĩ ra hiệu cho tôi ngồi xuống: “Không vội.”
Ông ta ngồi phịch lên bàn làm việc trước mặt tôi, đầu mũi chân cố tình chạm vào cẳng chân tôi.
“Trần này, đang yêu xa đúng không?”
Tôi xoay ghế, lùi ra xa: “Lúc phỏng vấn em đâu thấy công ty yêu cầu phải tìm hiểu đời tư nhân viên đâu?”
Triệu Vĩ bị tôi vặc lại cũng không thấy ngượng ngùng, còn biết tự tìm bậc thang xuống: “Đừng căng thẳng, anh Triệu chỉ muốn quan tâm thôi. Em làm quen với công ty chưa?”
Tôi ghét nhất kiểu đàn ông trung niên dẻo miệng mà nói chuyện cứ quanh co lòng vòng.
“Cũng tạm ổn ạ, sếp còn gì không? Không thì em xin phép ra ngoài nhé. Phòng này mùi gì nồng quá.”
“Có mùi gì đâu Trần? Là mùi đàn ông của anh Triệu đó, thích không?”
Tôi lập tức đẩy người ông ta đang dần tiến sát lại.