PHƯƠNG PHỈ NGỘ

Chương 3



Hắn lại hỏi: “Vậy nàng nhất quyết phải lấy hắn ta à?”

Ta lắc đầu, đương nhiên không nhất định phải cưới Lâm Sơ Bạch.

Thật ra nếu không bị Lý Chỉ Huyên chọc giận, ta cũng đã định buông tay không màng đến Lâm Sơ Bạch.

Nghe ta kể xong, nụ cười trên mặt Tiêu Đỗ An càng thêm rạng rỡ.

Người này có vẻ rất hay cười, khóe miệng chẳng lúc nào hạ xuống.

“Nếu nàng đã vừa ý dung mạo của ta, lại không có ai khác muốn gả, hà cớ gì bắt ta hủy hôn?”

Giả sử hắn không phải người hoàng gia, với diện mạo này, ta nhất định vui mừng rước về làm phu quân.

“Bản tính ta rất thích chiếm hữu, lấy một nam nhân gia thế thường thường, nếu hắn dám tam thê tứ thiếp, ta có thể đánh gãy chân hắn.”

“Nhưng ngài là người hoàng tộc, dù ngài có nuôi một trăm tám mươi giai nhân ta cũng chẳng động nổi một sợi lông của ngài.”

Tiêu Đỗ An trầm ngâm giây lát.

Khi ta cho rằng hắn sắp mở miệng trách ta ghen tuông, hắn lại nói:

“Trừ nàng ra, ta chưa từng tiếp xúc với nữ tử nào khác, sau này cũng sẽ không có kẻ thứ hai.”

“Có lẽ lời nói suông thật khó khiến nàng tin, ta là môn hạ Đạo gia, có thể hướng chư thiên Tổ sư thề nguyện.”

Hắn nói bằng giọng điệu hết sức nghiêm túc.

Chả trách phụ thân ta quả quyết rằng ta sẽ vừa ý hắn.

Đến cả ta cũng không tin được, lại có người từ dung mạo đến tính tình đều hợp ý ta đến vậy.

8

Ta luôn cảm thấy Tiêu Đỗ An và ta ở bên nhau rất đỗi tự nhiên, như thể hắn đã quen biết ta từ lâu.

Hắn thậm chí còn gọi thẳng ta là Tầm Phỉ, trong khi Lâm Sơ Bạch chỉ biết kêu ta là “Diệp tiểu thư.”

Ta không nhịn được mà ghé lại gần quan sát khuôn mặt hắn.

Không có chút gì gọi là quen thuộc.

“Chúng ta trước đây, chưa gặp qua bao giờ phải không?”

Tiêu Đỗ An đáp: “Đã gặp rồi.”

Gặp rồi ư?

Ta đang tính hỏi thêm, chợt phát hiện dưới mắt hắn có vết phấn.

Ta không nhịn được bèn giơ tay quệt thử, ngón tay liền dính một ít phấn trắng mịn.

Tiêu Đỗ An đờ người để mặc ta tiến sát, mãi tới khi ta rụt về, hắn mới để ý phấn son trên đầu ngón tay ta.

“Khụ…”

Vành tai hắn hơi đỏ.

“Đêm qua không chợp mắt, quầng mắt thâm sì, sợ mất hình tượng trước mặt nàng nên mới dùng chút phấn che đi.”

Nghe ý này, hắn hình như rất để tâm đến dáng vẻ của mình trước mặt ta.

Ta lục lại trí nhớ một lúc lâu, vẫn không hình dung ra rốt cuộc ta đã gặp hắn ở đâu.

“Rốt cuộc ngài và ta gặp nhau khi nào?”

Hắn vừa định mở miệng, thì nha hoàn bên ngoài chạy tới,

“Tiểu thư, đến giờ đi dự tiệc thưởng cúc ở phủ Quận chúa Gia Ninh rồi.”

Xém chút quên mất chuyện đó.

Tháng trước nhận được thiệp mời, quản gia bá bá còn căn dặn ta đôi lời.

Quận chúa có thân phận tôn quý, phụ thân nàng là vương gia khác họ duy nhất của triều đình, tổ tiên từng theo Cao Tổ bình định sơn hà. 

Mẫu thân nàng lại là khuê mật của Hoàng Hậu, từ nhỏ nàng đã tự do ra vào hoàng cung, lớn lên dưới sự dạy dỗ của Hoàng Hậu.

Quản gia bá bá dặn yến tiệc này không thể khước từ, khi dự tiệc cũng chớ gây chuyện kẻo đắc tội người ta.

9

Ta đành tiễn khách, hẹn Tiêu Đỗ An khi khác gặp lại trò chuyện thêm.

Dù sao hôn sự đã định.

Chúng ta vẫn có nhiều cơ hội gặp gỡ bồi đắp tình cảm.

Sau đó ta vội thay y phục, đến phủ Quận chúa vừa kịp giờ.

Chỉ là, vừa bước qua cổng đã thấy ngay một kẻ xúi quẩy.

Lý Chỉ Huyên đang dìu một vị cô nương y phục lộng lẫy dung mạo kiều diễm đứng sau cửa.

Thấy ta vào.

Nàng trước tiên lườm ta hằn học.

Rồi ghé tai nói gì đó với vị cô nương kia.

Cô nương ấy vốn thong dong hờ hững, nghe xong liền nghiêm mặt nhìn ta.

Chắc hẳn đó là Gia Ninh Quận chúa.

Ta cũng muốn làm theo lời quản gia không rước thêm phiền.

Nhưng bên kia hiển nhiên không có ý tốt.

Nghĩ thế, ta vẫn giữ vẻ mặt bình thản, mỉm cười hành lễ:

“Diệp Tầm Phỉ nhà họ Diệp, bái kiến Quận chúa điện hạ.”

Quận chúa được Lý Chỉ Huyên đỡ đến trước mặt ta.

“Ngươi chính là kẻ dựa vào công lao binh nghiệp của phụ thân, da mặt dày đòi Hoàng Thượng ban hôn với ca ca Đỗ An của ta?”

Lời này của nàng không thể không nói là cực cay độc.

Ta cau mày: “Sao có thể gọi là da mặt dày? Hoàng Thượng thương nhà ta, cho ta chọn phu quân theo ý muốn, ta chỉ thuận theo thánh chỉ mà thôi.”

Dù Quận chúa có ngông nghênh, cũng không vượt nổi Hoàng quyền.

Gia Ninh Quận chúa bị lời ta chặn họng, mặt càng thêm khó coi.

“Đúng là giỏi ngụy biện.”

Lý Chỉ Huyên xen vào:

“Diệp tiểu thư rất giỏi uyển chuyển nữa, mấy tháng trước còn theo đuổi biểu ca ta, bị biểu ca ghét bỏ vì thô lỗ không lễ nghi, sau lại ngó sang Thụy An Vương gia.”

Gia Ninh Quận chúa hừ lạnh một tiếng.

Ánh mắt ghét bỏ lướt trên người ta.

“Một nữ tử nay thương người này, mai yêu kẻ khác, cũng xứng gả cho ca ca Đỗ An của ta ư?”

Ta không tranh cãi, chỉ chắp tay nói:

“Nếu hôm nay Quận chúa không hoan nghênh ta, ta xin cáo lui.”

Không giận cũng chẳng áy náy.

Chỉ thấy đấu khẩu với họ thật vô vị.

Ai ngờ Quận chúa lại không cho ta đi:

“Thôi cũng được, ngươi đã đến thì cùng vào ngắm hoa, Bắc Cương nghèo nàn hoang vu, chắc chưa từng thấy cảnh rực rỡ thế này.”

Ý đồ mỉa mai ta quê mùa lúa má đây.

10

Ta cố nhẫn nại tiến vào hoa viên trong phủ.

Trước mắt bạt ngàn muôn hoa quý giá rực rỡ.

Thực sự là những loài ta chưa từng thấy.

Bên cạnh có tiếng xuýt xoa:

“Những đóa đẹp thế này e là giống hoa quý được nuôi dưỡng trong cung.”

Kẻ khác đáp:

“Phải đó, Hoàng Hậu nương nương sủng ái Quận chúa, mỗi mùa hoa trong nhà kính hoàng cung đều có một phần chuyển đến phủ Quận chúa.”

Đoạn, họ còn đưa mắt liếc ta.

“Nghe đồn Hoàng Hậu nương nương muốn định Gia Ninh Quận chúa làm Thụy An Vương phi, tiếc thay bị kẻ không biết liêm sỉ nẫng tay trên mất rồi.”

“Hoàng Hậu nương nương đang khuyên Hoàng Thượng thu hồi thánh chỉ, có người muốn bay lên cành cao làm phượng hoàng, e rằng chỉ vui mừng hão.”

“Dạo trước nàng ta còn trơ trẽn nịnh nọt Lâm công tử, Thụy An Vương gia dung mạo tuyệt luân thế, đâu lẽ nào chọn một kẻ sáng nắng chiều mưa làm Vương phi.”

Hóa ra Quận chúa cấm ta rời đi chỉ để đám tay chân mạt sát ta cho hả dạ.

Ta bước đến trước đám nhặng vo ve kia.

“Tốt nhất các ngươi cầu sao ta bị hủy hôn thật, nếu ta vào cửa Vương phủ làm Vương phi, việc đầu tiên là dọn dẹp các ngươi.”

Toàn mấy tiểu thư nhà thế gia muốn nịnh nọt Gia Ninh Quận chúa.

Bị ta dọa một câu.

Mặt ai nấy chợt biến sắc, im re không dám hé răng.

Phía sau có tiếng giễu cợt:

“Đúng là mất liêm sỉ, còn chưa vào cửa đã muốn mượn danh Vương phi tác oai tác quái, Hoàng Hậu chắc chắn chẳng cho phép loại người này tiến cung làm dâu hoàng tộc.”

Ta ngoảnh lại.

Nhưng không phải nhìn vào Gia Ninh Quận chúa.

Mà nhìn Lý Chỉ Huyên cạnh nàng.

Hồi ta theo đuổi Lâm Sơ Bạch, tuy nàng ta thường chen chân phá bĩnh.

Nhưng chưa bao giờ lộ vẻ vừa căm hờn vừa đỏ mắt như thế này.

Ta sực hiểu.

Lý Chỉ Huyên có ý với Tiêu Đỗ An.

Bảo sao.

Rõ ràng Lâm Sơ Bạch xem trọng, săn sóc nàng ta đến vậy.

Thế nhưng họ vẫn không định hôn.

Thì ra nàng ta có ý trung nhân khác.

11

Ta đang nghĩ ngợi tâm tư Lý Chỉ Huyên,

Không để ý Gia Ninh Quận chúa đã đứng sát bên.

Chợt một đôi tay hung hăng đẩy mạnh vai ta.

Nơi ta đứng quá gần bờ ao.

Chân trượt không kịp đề phòng suýt ngã xuống.

Chương trước Chương tiếp
Loading...