PHƯƠNG PHỈ NGỘ

Chương 4



Thính lực của ta rất tốt,

Giữa một loạt tiếng kêu, ta vẫn nghe thấy Gia Ninh Quận chúa nói nhỏ với Lý Chỉ Huyên:

“Mau gọi biểu ca ngươi vào cứu người, thành công rồi ta sẽ chọn cho ngươi một lang quân xứng đáng khác.”

Trúng kế rồi.

Thì ra lý do nàng ta giữ ta lại là để đẩy ta xuống nước, rồi đưa nam nhân lạ đến cứu.

Hoàng gia tuyệt đối không nhận một nữ tử thất tiết vào cửa.

Bọn quý nữ chưa trải đời và chưa nhuốm máu.

Thủ đoạn hãm hại người cũng ngây ngô như thế.

Khoảnh khắc bị đẩy xuống, ta kịp bám lấy tảng đá cạnh bờ giữ vững thân mình,

Tiếp đó vung tay tóm vạt váy Gia Ninh Quận chúa giật mạnh.

Nàng rơi xuống nước.

Tiếng kêu la bên bờ càng ồn ào.

Lý Chỉ Huyên nôn nóng chạy tới muốn kéo người.

Ta nhìn chuẩn thời cơ, buông Gia Ninh Quận chúa mặc cho nàng chìm xuống.

Rồi lại nắm mạnh váy Lý Chỉ Huyên.

Nàng ta cũng nhào xuống.

Khi Lâm Sơ Bạch tiến vào,

Ta đang vừa túm một kẻ, vừa đứng nổi giữa làn nước.

Thấy ta, vẻ mặt hắn biến đổi liên hồi.

Cuối cùng vẫn cởi áo khoác định xuống cứu.

Ta chặn lại: “Đừng nhảy xuống, cũng đừng lại gần, nếu không ta bẻ gãy cổ Lý Chỉ Huyên.”

Bị ta túm tóc dìm lên dìm xuống, Lý Chỉ Huyên sặc sụa:

“Ợ… Biểu ca kệ muội… Ộc… Chúng ta đã nói rồi, huynh hôm nay cứu người thì mới có thể tách Diệp Tầm Phỉ khỏi…”

Ta liền ấn nàng chìm xuống.

Rốt cuộc yên tĩnh.

Ta lạnh lùng nhìn Lâm Sơ Bạch:

“Chuyện bày mưu tính kế với ta hôm nay, ngài cũng góp phần ư?”

Lâm Sơ Bạch nhìn sâu vào mắt ta, trông như có chút xót xa.

“Nàng về trước đi, sau đó ta sẽ đích thân tới nhà nhận lỗi và giải thích với nàng.”

12

Gia Ninh Quận chúa vừa bị ta lôi xuống nước thì sợ đến ngất xỉu.

Lá gan bé thế mà còn bày trò hại người.

Đám cung nữ ở phủ Quận chúa vốn im re lúc ta rớt xuống.

Đến khi thấy Quận chúa ngã xuống ao rồi trôi dạt thì mới quýnh quáng nhào tới cứu.

Nha hoàn đi cùng ta sợ quá khóc òa.

Nàng không biết bơi, đợi ta lên bờ, vội phủ áo khoác của mình lên người ta.

“Tiểu thư, bọn họ quá đáng lắm!”

Ta liếc hai cô nương kia đã hôn mê.

Đúng là quá đáng.

Nhưng cũng chẳng chiếm được lợi lộc gì từ ta.

Gió thu thổi qua, y phục ướt sũng bám vào người khiến ta lạnh buốt.

Ta tiện đà dắt nha hoàn nhân lúc hỗn loạn mà rời phủ Quận chúa.

Về nhà ngâm mình thay quần áo, lại uống một bát canh gừng thật to, cơ thể mới ấm lên.

Phụ thân ta đã nghe nha hoàn kể lại chuyện hôm nay trong yến tiệc.

Người cau mày nổi giận:

“Làm tốt lắm, tuy phụ thân vẫn thường dặn con đừng ỷ võ nghệ gây chuyện, nhưng người ta ức hiếp đến tận mặt thì không thể nhân nhượng.”

“Chỉ là con trả đũa cũng đừng lấy cách địch tổn một nghìn, ta mất tám trăm.”

Với võ công của ta, dù không phòng bị cũng không dễ bị đẩy ngã.

Chẳng qua ta khó chịu vì bị bày mưu, nên mượn thế rơi xuống nước kéo theo cả hai kẻ kia.

Thể chất ta khỏe, có nội lực hộ thân.

Nước ao đầu thu dẫu lạnh, ta cũng chịu được.

Hai tiểu thư yếu ớt kia chưa chắc đã ổn.

“Dù sao con đã báo thù ngay tại chỗ, nếu đêm nay Hoàng Hậu hoặc Hoài Thân Vương truy cứu, phải nhờ phụ thân hao tâm ứng phó rồi.”

Kể từ tối nay ta sẽ giả ốm không ra ngoài.

Mọi chuyện để phụ thân đứng mũi chịu sào.

Từ nhỏ đến lớn lần nào gây họa cũng có người đỡ đòn thay ta.

Cái tính ngang ngược không chịu nổi uất ức này cũng nhờ phụ thân nuôi thành.

Dẫu sao chuyện giật tóc quý nữ giữa tiệc, cùng lắm sẽ bị vài lời quở trách.

Phụ thân ta hừ một tiếng,

“Rõ ràng con bị bắt nạt, bọn họ còn muốn đòi tội gì? Con nghỉ ngơi đi, ta vào cung tố khổ với Hoàng Thượng giành công đạo cho con.”

Người giúp ta đắp chăn kín, sờ trán ta, xác nhận ta không sao rồi mới bước ra ngoài.

13

Hôm sau khi ta tỉnh lại, phụ thân vẫn chưa về phủ.

Trái lại, trong cung sai một thái giám đến truyền chỉ của Hoàng Hậu nương nương:

“Nữ nhi nhà họ Diệp mất dạy không được giáo dưỡng, càn quấy ngu dốt, Hoàng Hậu đặc biệt truyền tiến cung dạy dỗ quy củ.”

Mẫu thân ta qua đời năm ta mười tuổi, đây là nỗi thương tâm ta khắc cốt ghi lòng.

Hoàng Hậu lại đem chuyện đó ra quở trách ta.

Ta bình thản theo thái giám vào cung.

Vừa đặt chân tới Khôn Ninh Cung đã nghe tiếng quát:

“Nữ tặc kia, quỳ xuống!”

Không hề phân rõ phải trái, muốn phạt ta thay Gia Ninh Quận chúa.

Hoàng Hậu áo xiêm lộng lẫy, quyền uy bức người, nhưng ta chỉ khom gối hành lễ:

“Thần nữ bái kiến Hoàng Hậu nương nương, không rõ thần nữ phạm tội gì?”

Thấy ta không quỳ, Hoàng Hậu tức giận.

“Gia Ninh Quận chúa thuở bé rơi nước suýt mất mạng, để lại di chứng sợ nước, ngươi biết việc hôm qua ngươi suýt hại chết con bé không?”

Ta tỏ vẻ khó hiểu: “Chẳng phải chính nàng ta hại thần nữ ư? Thần nữ chỉ bị đẩy xuống nước nên hoảng hốt chộp nhầm nàng.”

Lúc này lại có một phụ nhân từ trong bước ra.

“Đồ ngang ngược còn dám cãi, nếu con ta xảy ra chuyện, ta bắt ngươi đền mạng!”

Người này hẳn là Hoài Thân Vương phi, mẫu thân của Gia Ninh Quận chúa.

Ta không nể nang:

“Đến Hoàng Thượng còn chẳng thể tùy tiện đòi mạng ta, Vương phi muốn mạng ta thế nào?”

Hoài Thân Vương phi không ngờ ta dám cứng giọng ngay trước Hoàng Hậu.

Tức thì giơ tay tát thẳng vào mặt ta.

Từ bé đến lớn chưa ai đánh ta,

Tay ta giơ lên, suýt thì không nhịn nổi mà trả đòn.

Bên ngoài đột nhiên vọng vào giọng Tiêu Đỗ An:

“Luật pháp nào quy định Hoàng tẩu và Hoài Thân Vương phi được vô cớ dùng tư hình với vị hôn thê của ta?”

Ta ngoảnh lại.

Thấy Tiêu Đỗ An dẫn người vào,

Sau lưng hắn có Tổng quản ngự tiền Lâm công công.

Nhìn dấu bàn tay in trên má ta, hắn thoáng sa sầm,

Đoạn quay sang dặn một người bên cạnh:

“Ngươi dẫn người đến phủ Gia Ninh Quận chúa, đem cái tát của Hoài Thân Vương phi trả lại.”

Hoàng Hậu vội vã ngăn:

“Đỗ An không thể được, Gia Ninh là muội muội cùng lớn lên với đệ.”

Tiêu Đỗ An không liếc bà lấy một cái, giục kẻ kia:

“Còn không mau đi.”

Sau khi thị vệ lĩnh mệnh rời khỏi, Tiêu Đỗ An mới lạnh lùng nhìn Hoàng Hậu:

“Mẫu phi ta chỉ sinh hai huynh đệ ta và Hoàng huynh, chẳng rõ từ lúc nào mọc ra thêm một muội muội?”

Hoàng Hậu nghẹn lời, không nói nổi câu cầu xin nào.

Khi ấy, Lâm công công cất tiếng:

“Truyền khẩu dụ Hoàng Thượng, tuyên Diệp gia nữ nhi yết kiến.”

Nói xong, Lâm công công tự tay đỡ ta dậy.

“Mời Diệp tiểu thư, Hoàng Thượng biết tiểu thư vừa rơi xuống nước thể chất còn yếu, đặc biệt sai lão nô chuẩn bị kiệu đón tiểu thư.”

Thái độ của ông ấy với ta tôn kính như vậy.

Chứng tỏ Hoàng Thượng không hề muốn truy cứu tội trạng của ta.

Hoàng Hậu cùng Hoài Thân Vương phi mặt mày xám ngắt.

14

Ta cứ ngỡ kiệu sẽ đưa ta tới Cần Chính Điện.

Nào ngờ một mạch đưa ta xuất cung.

Tiêu Đỗ An giải thích:

“Đại Tướng Quân và Hoài Thân Vương đang cãi nhau ầm ĩ ở Cần Chính Điện, nàng tạm thời không thích hợp đến đó, ta đã xin Hoàng huynh sai người đưa nàng về.”

Vừa nói hắn vừa cùng ta chen lên xe ngựa nhà ta.

“Xin lỗi nàng, ta và Gia Ninh Quận chúa chẳng có quan hệ gì, cũng chẳng thân thiết, ta không ngờ nàng ta lại gây khó dễ cho nàng vì ta.”

Từ việc Gia Ninh Quận chúa tức tối mà chỉ biết ra tay dồn ta vào chỗ xấu hổ.

Ta hiểu ngay ngài ấy và nàng ta không hề có tình ý.

Nếu bọn họ thực sự có duyên, hẳn đã đính ước, còn đâu chỗ cho ta.

Ta chẳng giận lây ngài ấy, dù sao ngài ấy đẹp nhường này, có người ái mộ cũng là lẽ thường.

Chương trước Chương tiếp
Loading...