Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
Mở Ứng Dụng Shopee để mở khóa toàn bộ chương truyện!
PHƯƠNG PHỈ NGỘ
Chương 5
“Không sao, ta chẳng chịu thiệt trong chuyện này.”
Tiêu Đỗ An: “Nhưng suy cho cùng nó làm nàng không vui.”
Ta nghĩ cũng tạm ổn.
Bị tát quả là tức thật, nhưng hắn đã sai người “trả” lại thay ta, ta cũng chẳng bận lòng nữa.
Nghe âm thanh phồn hoa náo nhiệt ngoài phố, ta nói:
“Vương gia cùng ta dạo phố giải sầu nhé?”
Ta sai nha hoàn lấy phấn dặm khéo vết bàn tay trên má.
Rồi nhảy xuống xe trước.
Tiêu Đỗ An rất kiên nhẫn, cùng ta ghé mấy nơi tiểu nương tử yêu thích như tiệm trang sức, tiệm son phấn.
Chốc chốc lại chủ động mua cho ta mấy món ngon, dỗ dành ta.
“Món kẹo hồ lô này ăn ngon nhưng dễ ngấy, nàng chớ gắng ăn hết.”
Ta ăn hai xiên quả nhiên lợ lợ, bèn giơ xiên còn lại cho Tiêu Đỗ An:
“Ngài muốn ăn không?”
Hắn cười nhẹ gật đầu, nhưng chẳng đưa tay đỡ, mà cúi miệng xuống gần tay ta, cắn miếng kẹo ta cầm.
C-chuyện này… ngài ấy đang quyến rũ ta sao!
Ta còn chưa kịp lên tiếng trêu, bỗng một giọng quen thuộc vang lên bên cạnh:
“Diệp tiểu thư, hôm trước ta chạm khắc chiếc nhẫn ngọc chưa được nàng ưng ý, nay ta đã tạc lại.”
Lâm Sơ Bạch?
Ta còn chưa kịp tìm hắn để tính sổ, hắn lại tự dâng tới cửa rồi.
15
Lâm Sơ Bạch sắc mặt tái nhợt, viền mắt hơi đỏ, trên tay đang nâng một chiếc nhẫn ngọc đưa cho ta.
Ta nhìn thấy đầu ngón tay hắn mài đỏ đến rách da, ngạc nhiên hỏi:
“Chẳng lẽ chiếc nhẫn ngọc trước đó là do chính tay công tử chạm khắc?”
Lâm Sơ Bạch nhìn ta, ánh mắt thoáng phức tạp:
“Đã là lễ vật bồi tội, đương nhiên phải có thành ý.”
Ta mơ hồ cảm giác thái độ của hắn đối với ta không còn như trước.
Liếc sang Tiêu Đỗ An vẫn im lặng đứng bên cạnh, chờ ta trò chuyện xong.
Ta không nhận chiếc nhẫn ngọc rõ ràng đã được chạm khắc tỉ mỉ ấy.
“Thôi miễn bồi tội, nhưng mấy thứ ngọc trâm, ngọc bội, vòng tay ta từng tặng ngài, ngài phải trả lại ta.”
“Ta tặng ngài không phải để ngài mang đi lấy lòng Lý Chỉ Huyên.”
Nghe ta nói vậy, Lâm Sơ Bạch xấu hổ cúi đầu, khẽ giọng giải thích:
“Là ta sơ suất không giữ cẩn thận, để biểu muội tự tiện lấy dùng, chứ không phải ta mượn hoa hiến Phật.”
Thấy sắc mặt ta lãnh đạm, hắn thở dài, nở nụ cười chua xót.
“Có thể cho ta mượn một bước để nói chuyện chăng? Ta muốn đích thân giải thích về chuyện hôm qua.”
Ta dẫn Tiêu Đỗ An theo Lâm Sơ Bạch lên phòng riêng trên quán trà.
Vừa ngồi, Lâm Sơ Bạch nhìn Tiêu Đỗ An cạnh ta, chắp tay hỏi:
“Có thể mời Thụy An Vương gia tạm lánh ít lâu không?”
Tiêu Đỗ An mỉm cười nhìn ta:
“Tầm Phỉ mong ta tạm lánh không?”
Ta gật đầu:
“Ngài sang phòng kế bên chờ ta nhé.”
Nụ cười Tiêu Đỗ An bỗng khựng lại, đôi mắt nhìn ta đầy vẻ ấm ức.
Ta đành thỏa hiệp:
“Thôi bỏ đi, giữa ta với hắn chẳng có gì không thể kể, ngài cứ ngồi cạnh ta.”
Rồi ta quay đầu bảo Lâm Sơ Bạch:
“Công tử muốn giải thích điều gì, nói ngay bây giờ đi.”
Đôi mắt Lâm Sơ Bạch khẽ run, giọng trầm khàn:
“Hôm qua, biểu muội hỏi ta có phải ta đã động tâm với nàng hay không, ta đã gật đầu thừa nhận.”
“Trước đây ta lầm tưởng sự quan tâm, che chở dành cho biểu muội là tình cảm nam nữ, lại ngỡ cái cảm giác bối rối, hoảng loạn khi thấy nàng là sự chán ghét, phản cảm.”
“Mãi đến lúc nàng đột nhiên không để tâm ta nữa, ta mới hiểu ra, người mà ta không thể buông tay chính là…”
Tiêu Đỗ An bỗng ho lên mấy tiếng:
“Khụ khụ… thứ lỗi, trà nóng quá.”
16
Lời của Lâm Sơ Bạch bị cắt ngang, ta cũng chẳng còn hứng nghe.
Cũng chỉ quanh chuyện ta theo đuổi hắn, hắn chẳng hề đáp lại, giờ ta ngừng dán mặt nóng vào sự lạnh nhạt của hắn, thì hắn lại thấy ta tốt.
“Không cần nói mấy điều ấy, ngài chỉ cần cho ta biết, chuyện hôm qua bọn họ sắp đặt đẩy ta xuống nước để ngài đến cứu, ngài có tham gia không?”
Lâm Sơ Bạch sắc mặt càng thêm tái nhợt.
“Không, biểu muội chỉ bảo ta xế chiều đến phủ Quận chúa đón nàng về.”
“Ta vì lòng kiêu ngạo, ngu muội của chính mình mà lỡ mất người tốt, ta sao nỡ lòng bày kế hãm hại nàng?”
Ta gật đầu:
“Vậy thì không dính líu gì đến ngài nữa, trở về đi.”
Vốn định nếu hắn cũng góp tay, ta sẽ ghìm hắn xuống đánh cho một trận.
Ta xoa xoa khớp tay, đứng dậy.
Lâm Sơ Bạch ủ rũ chia tay ta:
“Những thứ nàng tặng, ngày mai ta đích thân mang đến trả.”
Ta nói:
“Không cần, tối nay ta sai nha hoàn sang lấy.”
“Quan hệ của chúng ta, không tiện gặp mặt riêng.”
Sau khi Lâm Sơ Bạch đi khỏi, ta chủ động giải thích với Tiêu Đỗ An:
“Đó là người ta từng thích trước kia, đeo đuổi ba tháng cũng không được.”
Thật ra suýt thành, nếu hôm cung yến ngài ấy không trùng hợp mặc cùng màu với Lâm Sơ Bạch, lại còn ngồi sát bên hắn.
Tiêu Đỗ An cười thản nhiên:
“Ta cũng nghe qua, nếu không phải hắn một lòng vương vấn biểu muội thanh mai trúc mã, có đâu duyên phận hôm nay của ta với nàng.”
Nghe Tiêu Đỗ An nhắc tới Lý Chỉ Huyên, ta nghiến răng căm ghét.
Cô nương tưởng chừng hiền lành nhu thuận ấy, kỳ thực tâm tư rất xấu xa.
Bản thân nàng ta thích Tiêu Đỗ An nhưng không dám tỏ bày.
Lại lén ghen tỵ bất cứ ai được đứng bên hắn.
Vì thế cố xúi Quận chúa đẩy ta xuống nước, mong ta mang tiếng xấu.
Chẳng ngờ Gia Ninh Quận chúa lại hại chính mình, rơi xuống nước hôn mê không tỉnh.
Phủ Hoài Thân Vương chẳng làm gì được ta, ắt sẽ trút giận lên mình Lý Chỉ Huyên.
17
Khi Tiêu Đỗ An tiễn ta về nhà, phụ thân ta đã về đến.
Mang theo một đống châu báu vàng bạc.
Đều là sự đền bù mà Hoàng Thượng ép phủ Hoài Thân Vương nhượng lại vì chuyện Quận chúa đẩy ta xuống ao gây kinh động.
Đến đây, vụ này kết thúc bằng việc phủ Hoài Thân Vương phải cúi đầu nhận lỗi.
“Hoàng Hậu dám mắng con không mẫu thân dạy dỗ, bị Đỗ An dâng tấu buộc tội lên trước Hoàng Thượng, nói rằng bà thất đức không xứng làm mẫu nghi thiên hạ.”
“Hoàng Thượng quở trách Hoàng Hậu ngay trước mặt quần thần, bảo bà ta ỷ thế hiếp đáp con nhà trung thần, rồi bắt bà đóng cửa sám hối.”
Ta hỏi phụ thân:
“Sao trước Hoàng Thượng, Tiêu Đỗ An lại được sủng ái hơn cả Hoàng Hậu?”
Phụ thân đáp:
“Cũng phải thôi, Đức Nhân Thái Hậu mất sớm, Hoàng Thượng lại lớn hơn Đỗ An mười lăm tuổi, nên nuôi dạy vị đệ đệ duy nhất của mình như con. Tình thân huynh đệ sâu đậm, Hoàng Thượng đương nhiên cưng chiều ngài ấy.”
Ta lại hỏi:
“Sao phụ thân gọi Tiêu Đỗ An thân thiết vậy, hẳn hai người quen nhau từ trước?”
Phụ thân gật đầu:
“Hồi năm ngoái mùa đông, quân doanh ta khan hiếm lương thực trầm trọng, triều đình chậm trễ phê duyệt. Chính Đỗ An mở kho riêng, gom đủ hai mươi vạn thạch lương thực, tự mình áp tải ra biên ải, giải nguy cho binh mã của ta.”
Ta nhớ rõ hôm đó, ngẫm nghĩ:
“Sao con không thấy ngài ấy?”
Phụ thân cười đầy ẩn ý:
“Hừ, sao lại không thấy, con còn mắng người ta một trận tơi bời nữa.”
Phụ thân nói hôm Đỗ An vừa đến, ta uống say mèm quậy tưng bừng, ngài ấy mang theo lương thảo cứu đói, chỉ muốn gặp mặt ta một chút cho biết, phụ thân đành đồng ý.
Ai dè ngài ấy vừa bước vào trướng, đã bị ta đập một bình rượu trúng bả vai.
Ta còn mắng ầm lên: “Từ đâu ra cái loại công tử thế gia chỉ giỏi bám công lao quân lính, cút về kinh thành mà hưởng phú quý đi.”
…
Ta chợt nhớ lại.
Khi ấy vì con trai út của Thượng thư Hộ bộ cũng ở trong quân, không chịu phục tùng điều động, dẫn một đội tùy tiện áp sát doanh trại địch.
Bị phát hiện, binh sĩ phải liều mạng che cho hắn ta trốn, cuối cùng bị quân địch giết sạch.
Những kẻ bỏ mạng bên đó có vị thúc thúc từ bé dạy ta bắn cung, có cả vị ca ca từng hái hoa cho ta với nữ nhi huynh ấy mỗi khi đi tuần.
Ta bi phẫn, đánh gãy một chân tên công tử ấy, sau lại muốn đánh tiếp thì bị phụ thân ngăn lại.
Tướng ở ngoài, việc vũ khí lương thực phải trông chờ phê duyệt từ triều đình và Hộ bộ.
Không thể đắc tội quá mức.