Sa Thải Cả Con Gái Chủ Tịch

Chương 1



Công ty tổ chức tiệc cuối năm, tôi trúng giải đặc biệt – “Xóa sạch giỏ hàng với 5 món đầu tiên”.

Đồng nghiệp ác ý xóa giỏ hàng của tôi, chỉ chừa lại một gói hạt dưa rồi còn bắt tôi lên sân khấu phát biểu.

Lên sân khấu xong, anh ta lại khóc lóc xin tôi bước xuống.

Sau đó, tôi lấy tiền bồi thường rồi rời đi, anh ta lại đến công ty của tôi ứng tuyển.

Tôi mỉm cười cắt ngang: “Anh ngẩng đầu lên trước đã.”

1

“Hôm nay, người trúng giải đặc biệt là nhân viên phòng dữ liệu, Lâm Anh!”

Đồng nghiệp ồn ào đòi tôi khao nhưng tôi chỉ muốn đập bàn vì quá sung sướng.

Gần đây tôi mua nhiều đồ Tết, vài món đầu toàn là hạt, tính gộp lại cũng chưa đến hai trăm tệ.

Lưu Minh Binh đi tới mượn điện thoại của tôi, nói muốn chụp ảnh giỏ hàng rồi đăng lên nhóm lớn của công ty.

Anh ta cùng vị trí với tôi, rất giỏi ăn nói nên lần này được làm MC của buổi tiệc cuối năm.

Nhận lấy điện thoại, anh ta cười nhạt mà không nói với tôi một câu “Chúc mừng”.

Sau đó, anh ta chạm vài cái lên màn hình rồi mới lấy điện thoại của mình ra chụp.

Tôi linh cảm có gì đó không ổn, bèn giật lại điện thoại.

Quả nhiên, giỏ hàng bị xóa hết chỉ còn lại gói “hạt dưa haha”, tổng giá 9.9 tệ.

Tôi nhịn không nổi, đập bàn: “Lưu Minh Binh, anh dám lén xóa giỏ hàng của tôi?!”

Anh ta chối bay: “Cô nói lung tung cái gì thế

Giỏ hàng của cô vốn chỉ có nhiêu đó, có trách thì trách bản thân đi.”

“Tôi mới xem qua lúc nãy, rõ ràng còn hạt dẻ cười với hạt mắc ca!”

“Nực cười! Xem qua thì đã là của cô à?”

Lưu Minh Binh hất cằm khinh khỉnh: “Cô ngày nào cũng nhìn tòa nhà Hằng Vũ đối diện, chẳng lẽ có thể nói nó là của cô sao?”

Tôi nghẹn lời.

Tòa nhà đó đúng là không phải của tôi, mà là của ông già nhà tôi.

Lưu Minh Binh đắc ý vỗ vai tôi: “Lâm Anh, làm gì cũng phải có bằng chứng, nói suông thì ai tin.”

Tôi né tay anh ta, đang định lấy bằng chứng.

Anh ta giả vờ ban ơn, đưa cho tôi một tờ giấy: “Trúng giải đặc biệt thì phải lên sân khấu phát biểu cảm nghĩ, tôi đã chuẩn bị xong cho cô rồi, bảo đảm lãnh đạo lớn sẽ nhớ mặt cô.”

“Còn về phí cảm ơn à, cho tôi nửa gói hạt dưa là được, để tôi hưởng chút vận may.”

Trưởng phòng của tôi là Hà Phi Long cũng trúng giải, được xóa 3 món đầu trong giỏ hàng.

Ngay trước mặt Lưu Minh Binh, anh ta thoải mái chọn rượu cho bố vợ, vòng vàng cho mẹ vợ, túi xách cho vợ, tổng giá hơn chục vạn.

Xong xuôi, anh ta còn không quên mỉa mai tôi: “Tiểu Lâm, vận may của cô kém thật đấy, tranh thủ tìm thời gian đi chùa thắp hương đi.

Hoặc thường ngày làm việc lanh lẹ lên, biết đâu có quý nhân muốn giúp cô.”

Thì ra là vậy.

Tôi là kỹ sư dữ liệu, vừa phát triển vừa phân tích.

Ba tháng trước, tôi từ chối giúp Hà Phi Long sửa trộm dữ liệu gốc, khiến anh ta chửi tôi là “cứng nhắc”.

Chưa đầy vài hôm, Lưu Minh Binh liền được chiêu mộ vào.

Tin nhắn nhóm công ty đang chạy trực tiếp trên màn hình lớn bên cạnh.

Thấy giỏ hàng của tôi chỉ còn mỗi gói hạt dưa, những người làm công ăn lương vốn thèm thuồng lúc đầu giờ đều đồng loạt than thở: “Khó lắm mới có cơ hội chăn lông cừu của tư bản, thế này thảm quá!”

“Eo ơi, sao người trúng thưởng không phải là tôi? Tôi đã chuẩn bị suốt 300 ngày rồi, món đầu trong giỏ hàng luôn là 500g vàng!”

500g vàng có bốn năm trăm nghìn tệ thôi, ít vậy sao đủ.

Tôi vứt tờ giấy kia đi, bấm vào giỏ hàng, quyết định cho mọi người mở mang tầm mắt.

2

Trên sân khấu, Lưu Minh Binh đưa tờ chi phiếu giấy khổng lồ đến, số tiền viết tay là “9.9”.

Thấy tôi không nhận, anh ta hạ giọng giục: “Lâm Anh, mau nhận lấy hóa đơn đi, lát nữa còn phát biểu nữa.”

Tôi mỉm cười từ chối: “MC à, anh viết sai số tiền rồi, tôi không nhận được.”

Nhân lúc anh ta chưa kịp phản ứng, tôi tung ảnh chụp màn hình đã chuẩn bị lên nhóm, ngay lập tức hiện trên màn hình bên cạnh.

Cả hội trường bàng hoàng.

Cũng phải, vì đó là bộ màn bình phong mười hai tấm ‘Phúc Lộc Thọ’ làm từ gỗ hoa lê thời Minh, giá năm nghìn vạn, là hàng thật.

Chính dãy “0” dài ngoằng phía sau mới là lý do tôi chọn món này.

Sự việc bất ngờ khiến mặt Lưu Minh Binh tái đi, anh ta buột miệng: “Bịa đặt, giỏ hàng của cô toàn đồ Tết giá rẻ!

Tôi xem rồi, đắt nhất chắc chỉ hai cân hạt dẻ cười, tầm hơn trăm tệ!”

Đồng nghiệp phía dưới lập tức náo động: “Chà, ngay cả hai cân hạt dẻ cười cũng không cho à?

Thanh Hoa keo kiệt đến mức này rồi sao, sắp phá sản hả?”

“Cũng chưa chắc là lỗi của công ty đâu, nhìn quản lý Hà kia kìa, vừa mới lấy thưởng hơn chục vạn còn gì.”

“Khó nói lắm, dân làm công với quản lý sao mà đòi đãi ngộ ngang nhau?”
 Lưu Minh Binh run rẩy định thanh minh nhưng đã bị tiếng ồn ào của mọi người nhấn chìm.

Anh ta căm hận nhìn tôi: “Lâm Anh, sao cô phải chơi tôi như thế?”

Tôi trừng mắt đáp: “Là anh chọc tôi trước.”

Sếp lớn ngồi hàng đầu, sắc mặt chợt trầm xuống.

Hà Phi Long vội vàng bước đến cạnh tôi, đè giọng trách mắng: “Lâm Anh, có gì thì lát nữa hãy nói, đừng có không biết điều như vậy!

Mau, nói với mọi người là cô chỉ đùa thôi.”

Tôi cũng không muốn làm ầm lên, bèn đưa ra yêu cầu: “Bắt Lưu Minh Binh xin lỗi công khai, trả lại tôi mấy món Tết vốn có, coi như xong chuyện.”

Hà Phi Long không chịu, vì thế sẽ khiến sếp lớn cho rằng năng lực anh ta kém cỏi.

Anh ta bắt đầu mất kiên nhẫn: “Vậy thì cô ra hậu trường để nó quỳ xuống xin cũng được.”

Lưu Minh Binh không tin nổi mà nhìn anh ta.

Tôi kiên quyết lắc đầu: “Không cần, tôi chỉ cần lấy lại những gì thuộc về mình.”

Thấy tôi cứng rắn, Hà Phi Long đành ra dấu bảo Lưu Minh Binh mau xin lỗi.

Anh ta chần chừ mãi mới cầm được micro, giọng khô khốc: “Lâm Anh, vừa rồi tôi lỡ tay xóa giỏ hàng của cô, lại sợ phiền đến cô…”

Bên dưới la ó phản đối.

Anh ta vờ như không nghe, khó khăn nói tiếp: “Là tôi sai, xin cô hãy bỏ qua.”

Xuống sân khấu, tôi mừng rỡ khoe với nhóm gia đình: “Yeah, tôi vừa giành lại được đồ Tết rồi.”

Em trai trả lời tức thì: “Xì, chưa đến hai trăm tệ, có cần vui vậy không?”

“Tất nhiên rồi.

Quy tắc sinh tồn đầu tiên của dân làm công: cái gì là của mình, dù chỉ một xu cũng không được thiếu.”

Đang phấn khởi, chợt Lưu Minh Binh xông tới húc vào vai tôi: “Lâm Anh, nổi bật quá cũng chưa chắc là tốt, ngày tháng tốt đẹp của cô sắp hết rồi.”

3

“Lâm Anh, cô dám làm giả ở tiệc cuối năm công ty?

Tôi muốn đuổi việc cô!”

Hà Phi Long quăng hai tấm ảnh giỏ hàng lên bàn, trong đó tấm thứ hai rõ ràng chụp sau.

Tôi không hiểu gì: “Tấm ảnh thứ hai vốn để dò lời anh ta, thời gian không trùng khớp cũng bình thường mà?”

Anh ta dừng lại một chút, rồi gắt gỏng: “Dù sao giả mạo ở nơi làm việc cũng là lỗi rất nghiêm trọng.

Nếu cô không đưa ra bằng chứng khác, tôi sẽ…”

Tôi mở nhóm gia đình, đưa chuỗi tin nhắn trong đó cho hắn xem.

Hôm đó vừa trúng thưởng, tôi đã chụp màn hình giỏ hàng gửi cho cả nhà, trình tự thời gian rất rõ ràng.

Hà Phi Long mấp máy môi, không nói được câu nào.

Thấy anh ta lúng túng, mấy đồng nghiệp xung quanh không kìm được khúc khích cười trộm.

Đến 17 giờ 30, tôi thu dọn đồ để chuẩn bị về.

Hà Phi Long chỉ vào Lưu Minh Binh vẫn chưa rời chỗ, bảo tôi học tập anh ta.

“Hả? Học anh ta ngồi ì ra đấy giờ tan ca mà giả vờ chăm chỉ ư?

Chương tiếp
Loading...