Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
Mở Ứng Dụng Shopee để mở khóa toàn bộ chương truyện!
Sai Lầm Tuổi Trẻ
Chap 4
"Con trai nhớ mẹ rồi. Giang Đường, khi nào em về?"
"Giang Đường, hôm nay bố mẹ anh không ở nhà, anh và con không có ai nấu cơm. Em mau về đi!"
"Giang Đường, anh đã suy nghĩ rất nhiều và biết mình sai rồi."
"Giang Đường, chúng ta đừng ly hôn được không? Sau này anh nhất định đối xử tốt với em."
Tôi không tin Triệu Dũng thực sự biết hối lỗi.
Anh ta chỉ muốn tôi trở về để tiếp tục phục vụ anh ta mà thôi.
Giờ đây, tôi đang ở khách sạn được công ty chi trả, ăn những bữa cơm mà tổng công ty cung cấp.
Tôi không phải lê bước cơ thể mệt mỏi sau giờ làm để đi chợ, nấu ăn, hay chăm con.
Cũng không ai ngày ngày chê bai, chỉ trích tôi nữa.
Rảnh rỗi, tôi đi dạo phố, xem phim.
Những bộ quần áo hay mỹ phẩm bốn con số mà trước đây tôi tiếc không dám mua, giờ tôi mua không cần suy nghĩ.
Dù sao, lương của tôi cũng không hề thấp.
Ba tháng sau, tôi trở về Nam Thành.
Các đồng nghiệp đều nói tôi gầy hơn, nhưng trông xinh đẹp hơn trước.
Sếp lớn Trần Khiết cũng bảo: "Chúc mừng cô, cuối cùng đã tìm lại được chính mình."
Tôi lấy ra món quà đã chuẩn bị cho Trần Khiết: "Cũng phải cảm ơn chị Trần đã cho tôi cơ hội này."
Tôi quyết định sớm làm thủ tục ly hôn.
Tôi đi tìm Triệu Dũng.
Không ngờ, lại gặp một người ngoài sức tưởng tượng.
9
Một gã đàn ông có vết sẹo dài trên mặt.
Tôi không biết tên hắn.
Nhưng chưa một ngày nào tôi quên được hắn.
Năm đó, chính gã mặt sẹo này đã dẫn theo hai kẻ khác kéo tôi vào con hẻm tối.
Cũng vì vậy mới có chuyện Triệu Dũng đứng ra nghĩa hiệp.
Khi đó, tôi và cảnh sát đều bận đưa Triệu Dũng vào bệnh viện, nên để gã mặt sẹo chạy thoát.
Không ngờ lần tái ngộ lại theo cách này.
Trong công viên nhỏ gần khu nhà, Triệu Dũng và gã mặt sẹo đang bận bàn chuyện, chẳng ai nhận ra tôi.
Triệu Dũng nói:
"Lần này, anh lại giúp tôi chặn Giang Đường một lần nữa.
Dạo này cô ta không về nhà, anh cứ đến công ty cô ta mà tìm.
Lần trước, cô ta báo cảnh sát, lần này nhớ giật điện thoại của cô ta trước.
Tôi sẽ trả anh ba nghìn tệ!"
Gã mặt sẹo nổi khùng:
"Tám nghìn! Lần trước, anh em tôi đều dính án!"
Triệu Dũng nghiến răng:
"Lần trước các người còn vô tình làm tôi bị thương ở tay phải, tôi còn chưa đòi các người bồi thường đấy!"
Gã mặt sẹo cười lạnh:
"Tám nghìn, thiếu một xu tôi cũng không làm. Nếu không, tôi sẽ viết thư kể hết mọi chuyện cho vợ anh biết. Không phải cô ta đang muốn ly hôn sao? Tôi nghĩ cô ta sẽ rất cần những bằng chứng này."
Triệu Dũng nghiến răng:
"Sao anh lại không biết điều như vậy... Thôi được, tám nghìn thì tám nghìn!"
Gã mặt sẹo gật đầu, nhếch môi:
"Thỏa thuận xong!"
Tôi cắn chặt môi, dùng hết sức để không phát ra tiếng động, sợ bị họ phát hiện.
Đợi đến khi gã mặt sẹo rời đi, còn Triệu Dũng quay về nhà, đôi chân tôi mới như có lại sức lực.
Tôi giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
"Triệu Dũng, chờ tôi một chút."
Thấy tôi, Triệu Dũng theo phản xạ nhìn về hướng gã mặt sẹo vừa rời đi.
Khi chắc chắn gã đã biến mất, anh ta mới yên tâm.
"Giang Đường, cuối cùng em cũng thông suốt rồi. Nào, về nhà với anh đi.
Đúng lúc, chúng ta vẫn chưa ăn tối."
Tôi nhìn đồng hồ, đã gần tám giờ tối.
Vẫn chưa ăn tối, chẳng phải muốn tôi về để nấu cơm sao?
Tôi dừng lại ngay trước cổng khu chung cư.
"Không cần. Tôi chỉ đến để nói với anh một câu: Tôi muốn ly hôn. Ngày mai, đi cùng tôi đến cục dân chính."
Triệu Dũng không hề nghĩ ngợi:
"Ly hôn? Không đời nào, tôi không đồng ý!"
Vẻ mặt anh ta đầy dữ tợn, tôi chắc chắn rằng nếu không phải đang ở cổng khu chung cư, anh ta đã ra tay.
Nhưng tôi đã hạ quyết tâm: "Cuộc hôn nhân này tôi nhất định phải chấm dứt. Dù anh không đồng ý, tôi cũng sẽ khởi kiện ly hôn.”
“Chỉ là ly hôn thôi mà, có cần làm lớn chuyện không?" - Triệu Dũng nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt đầy căm hận.
Suốt nửa phút, cuối cùng anh ta miễn cưỡng nở nụ cười.
"Giang Đường, em đừng giận. Anh đồng ý là được đúng không? Sáng mai, chín giờ, em đến cục dân chính đợi anh."
Triệu Dũng sao lại đột nhiên thay đổi ý định?
Rõ ràng, chỉ một phút trước anh ta còn rất kiên quyết.
Điều này khiến tôi không khỏi nghi ngờ.
10
Quả nhiên, sáng hôm sau tại cục dân chính, ngoài Triệu Dũng, còn có mẹ chồng và con trai.
Vừa thấy tôi, mẹ chồng đã ôm lấy con trai quỳ xuống trước mặt tôi.
"Giang Đường à, vì con cái, đừng ly hôn nữa. Con còn nhỏ, mới ba tuổi, đang tuổi cần mẹ.
Ngày nào nó cũng nhớ mẹ, tôi làm bà mà cũng đau lòng."
Màn diễn của mẹ chồng thành công khiến những người xung quanh nhìn tôi chằm chằm, chỉ trỏ.
【Người phụ nữ này thật là nhẫn tâm.】
【Con còn nhỏ thế này, ly hôn rồi, người chịu khổ nhất chính là đứa trẻ.】
【Trẻ con có tội gì đâu. Sinh ra mà không nuôi, sau này già sẽ hối hận.】
Tôi lập tức quỳ xuống đối diện.
"Mẹ ơi, con xin mẹ hãy buông tha cho con. Chỉ vì A Dũng từng cứu con, nên con ngày nào cũng dậy sớm, làm việc quần quật, đi làm ở công ty xong lại phải về nhà mua đồ, nấu cơm."
Tôi cố ép mình rơi vài giọt nước mắt.
"Năm năm qua, con không dám mua quần áo, không dám mua mỹ phẩm, nhận lương là đưa hết cho mẹ. Con cứ nghĩ mình là người trong gia đình. Nhưng giờ con mới biết, các người chưa từng xem con là người nhà. Những món ngon trong nhà, con chưa từng thấy, nhưng các người lại đi khoe khắp khu rằng là để con ăn. Con tan làm về phải nấu cơm, nhưng khi dọn xong, những món ngon trên bàn đã chẳng còn gì. Mẹ còn đến công ty con làm loạn, dù con chỉ qua nhà sếp nữ ở nhờ một đêm, mẹ lại vu khống con vào khách sạn với đồng nghiệp nam. Mẹ ơi, những ngày tháng này, con không thể chịu thêm một ngày nào nữa. Nhưng con cũng nghĩ cho Tiểu Lôi. Nếu vậy, mẹ hãy để Tiểu Lôi theo con đi?"
Thật ra, tôi đã muốn ly hôn từ rất lâu.
Điều duy nhất níu kéo tôi chính là con trai.
Dù người lớn thế nào, đứa bé vẫn là do tôi sinh ra.
Giờ đã hạ quyết tâm, tôi chỉ còn cách chịu khổ một chút để con được tốt hơn.
Tôi định sau này sẽ gửi con vào nhà trẻ.
Mẹ chồng lập tức ôm chặt lấy con trai:
"Làm sao có thể! Tiểu Lôi là cháu đích tôn nhà họ Triệu!"
Trong đôi mắt con trai đầy sự oán hận:
"Mẹ là người xấu! Mẹ muốn hại ba con, mẹ không hiếu thảo với ông bà nội.
Đợi mẹ già, con cũng sẽ không hiếu thảo với mẹ!"
Thằng bé thu mình vào lòng mẹ chồng.
"Bà nội nói mẹ là người xấu! Con không muốn đi với mẹ!