Sát Thủ Bên Ta

Chương 3



Rồi y cúi người hôn ta, cuồng nhiệt mà mãnh liệt.

Mi mắt ta run run nhìn y, lại chìm vào đôi đồng tử sâu hun hút, bên trong dập dờn sóng lửa nóng bỏng.

Nhưng đồng thời cũng ẩn chứa tia mềm mại kín đáo.

Như ánh rạng đông vừa hé qua màn sương mờ, như nắng nhạt đầu xuân sau những ngày đông tuyết giá.

Chúng ta bốn mắt nhìn nhau, lặng yên đối diện.

Lớp sương trong mắt sát thủ dần tan, lý trí đâm xuyên tầng mây, trở về trong đầu.

Y buông ta ra, ánh mắt đầu tiên là kinh ngạc, kế đó dâng lên nỗi hổ thẹn dày đặc.

Y lạnh lùng rút dao găm, cứa một đường trên cánh tay.

Máu tươi lập tức trào ra.

Ta: …

Dùng cách này để giữ tỉnh táo, thật không cần thiết.

Ta thấy dược tính lại dâng trong y, hai mắt y đỏ ngầu.

Ta nói: “Ta có thể…”

Vừa lên tiếng, cả ta và y đều sững người, bởi ta quên mất phải đè giọng nam, thanh âm thật của ta phơi bày, lại pha lẫn vẻ khàn đục ma mị sau nụ hôn cuồng nhiệt.

Y giật mình cứng đờ, gằn giọng: “Câm miệng!”

Ta sợ hãi, đành nín bặt câu “Ta có thuốc giải” muốn nói.

Tuy thuốc giải ở ngay phòng thuốc bên cạnh, nhưng lỡ y nổi điên, ta có đến kịp nơi đó hay không cũng chẳng dám chắc.

Sát thủ tung mình phóng qua cửa sổ, bên ngoài vang lên tiếng “tõm” rơi xuống nước.

Ta vội chạy mấy bước, trông thấy y ngâm cả người trong vại nước to.

Dẫu cách này cũng giải được độc, nhưng tiết trời rét căm, ôi…

10

Ta lôi y ra, ép uống thuốc giải, đốt lửa hong ấm, rồi băng bó vết thương lại.

Y trông ta với ánh mắt vô cùng phức tạp, phức tạp đến nỗi ta chẳng đọc nổi.

Thiên hạ bảo “thừa lúc người ốm, đoạt mạng người”, còn ở đây, sát thủ vừa chưa lành hẳn, đối thủ cạnh tranh trong Sát Thủ Đường đã mò đến.

Trên đường ta đi hái thuốc, bị một nhóm sát thủ khác tập kích.

Ta dùng độc hạ gục mấy tên, song không ngờ vẫn có kẻ nấp trong bóng tối, chính là tên sát thủ Độc Nhãn, luồn lên kê dao bên cổ ta, đúng là con rùa rụt cổ giỏi ẩn nấp.

Đúng lúc ấy, y xuất hiện, cục diện chuyển thành đối đầu.

“Gì chứ? Ngươi còn chưa chết sao.” Độc Nhãn rất ngạc nhiên, nhưng thấy sát thủ mặt mày tái nhợt, đoán y trọng thương, bèn ngang tàng lớn lối.

Nhất thời đắc ý, y dấn thêm lưỡi dao, rạch sâu vào da cổ ta, khiến ta đau mà rụt lại, còn ánh mắt sát thủ lập tức sắc bén thêm.

Độc Nhãn dâm tà quét mắt qua ta, cười nham hiểm: “Trắng trẻo xinh xẻo, bảo sao Dạ Vô Thường lần này mãi chưa xong nhiệm vụ.”

“Dạ Vô Thường, ngươi thua rồi, giờ hắn là con mồi của ta.”

“Của ngươi ư?” Sát thủ nhắc lại hai chữ, sát ý dâng cuồn cuộn.

“Độc Nhãn, vốn dĩ ta còn muốn để ngươi giữ được thi thể nguyên vẹn.”

Sát thủ thở dài như tiếc nuối, rồi tung mình.

Cũng không rõ y ra chiêu thế nào, nháy mắt đã đến bên cạnh ta, đao lóe lên, cánh tay đang kề dao bên cổ ta bị chém lìa.

Sát thủ giật ta vào lòng, một tay đè đầu ta sát ngực y, trước mắt ta chỉ còn bóng tối, tai nghe tiếng gào la thảm thiết.

11

E rằng Độc Nhãn chết vô cùng khủng khiếp.

Quả là khi sát thủ tàn nhẫn, thật kinh hồn.

Ta băng bó vết thương y vừa tự làm rách lại do lúc nãy cố gắng vận công xuất chiêu.

Vết này cũng lắm gian nan.

Y lại chẳng màng, chỉ dùng ngón tay vuốt nhẹ vết cắt trên cổ ta, đáy mắt trầm xuống, nâng cằm ta lên, cúi đầu đặt lên chỗ thương ấy một nụ hôn dịu dàng.

Ta cứng người.

Y bỗng dường như ngộ ra điều gì, thở dài: “Hóa ra đây chính là muốn ư?”

Ta: “Hử?”

Sát thủ: “Ta muốn ngươi chỉ có thể là ‘con mồi’ của ta.”

Ta: Đúng là kẻ thần kinh!

12

Một hôm, ta thấy sát thủ nằm trên cành cây ngắm nghía quyển sách, có vẻ đọc rất chăm.

Ta ngờ vực, chẳng rõ sách ở đâu ra.

Liếc qua tiêu đề, tim ta như đông cứng, hệt pho tượng vừa bị trét bùn.

Đó là cuốn thoại bản ta giấu kỹ, toàn kể mấy chuyện “phong hoa tuyết nguyệt” hoặc “phong hoa tuyết dạ.”

Mấu chốt là nhân vật chính trong đó lại là hai công tử khuynh thành.

Ta ôm mặt, ước gì có ai đó đánh ngất ta đi cho rồi.

Sát thủ lại nhìn ta với ánh mắt đầy ẩn ý, dường như vỡ lẽ, mắt viết rõ: “Thì ra ngươi thích kiểu này, dù ta hơi khó xử, cũng không phải không thể chiều.”

Thôi được rồi, hãy chôn ta tại chỗ đi.

Di nguyện cuối cùng chính là xóa trí nhớ của sát thủ về đoạn này.

13

Cơn ác mộng quen thuộc lại ập đến, ta như con cá sắp kiệt nước, vùng vẫy giữa lằn ranh sinh tử.

Bàn tay ta vung loạn trong vô thức, có người từ trên cao nắm lấy.

Bản năng cảnh giác khiến ta bừng tỉnh.

Đập vào mắt là sát thủ chỉ mặc áo trong, hẳn y vội vã chạy sang khi nghe động.

Khi con người yếu đuối thì không cần lý trí, ta lao vào lòng y, thèm khát hơi ấm duy nhất mình có thể bấu víu.

Tim y đập vững vàng, trên người tỏa ra mùi hương thảo mộc thoang thoảng, lại xen lẫn hơi thở lạnh lẽo và trầm ổn đặc trưng khiến ta an lòng.

Chẳng qua, y là sát thủ, luôn căng người cảnh giác suốt đêm ngày, không quen tiếp xúc gần gũi.

Cơ thể mà ta đang ôm mỗi lúc một cứng ngắc, cứng như tượng đá.

Không nỡ làm khó y, ta dần nới lỏng tay.

Ai ngờ y lại dùng bàn tay lớn chụp ngang, mạnh mẽ siết ta về, vụng về vỗ nhẹ lưng ta.

Đồng thời dường như y đang khống chế hô hấp, gắng thích nghi với sự thân mật này.

Một người khi tủi thân có thể gồng gánh, nhưng chỉ cần có ai xoa dịu, cảm xúc ấy ắt phải bộc phát.

Thế là ta nức nở, như mọi tủi hờn bị dồn ép rốt cuộc có chỗ trút ra.

Càng được vuốt ve càng thêm sụt sùi, sát thủ thoáng bối rối, rồi thở dài, cúi xuống dứt khoát ngăn miệng ta bằng nụ hôn.

Lần trước, y chạm môi ta vì trúng xuân dược.

Lần này, cả hai đều hoàn toàn tỉnh táo.

Ta sững người, rồi dần đắm chìm trong cảnh đẹp mơ hồ, cơn ác mộng đáng sợ tựa hồ tan biến không còn.

Ta cảm giác được từ con người lạnh lẽo tựa băng này lan tỏa một tia ấm áp.

Ta không cưỡng lại nổi trước sự dịu dàng ấy.

14

Khi vết thương trên người sát thủ lành hẳn, y nói phải xuống núi.

Ta nhân danh ân nhân cứu mạng để ép y cho đi theo, cuối cùng được cùng y đồng hành.

Ta quẩy tay nải đựng mấy bầu rượu nho nhỏ, hân hoan rời Thanh Sơn.

Trong thành, lễ hội chùa đang náo nhiệt, ta đi tới đâu ăn uống tới đó, sát thủ đi sau thanh toán.

Có vẻ y bận chuyện gấp, đêm đến đưa ta đến khách điếm rồi rời đi, dặn ta đừng bước chân ra khỏi phòng, nhất là chớ tới phố Đông.

Y vừa ra khỏi cửa trước, ta đã phá then chốt cửa sau, len lén trốn ra.

Khốn nỗi y dám nhốt ta ư, đương nhiên ta càng muốn đi phố Đông.

Tay cầm tay nải, ta thẳng hướng phố Đông.

Ban ngày con phố ấy vắng lặng, nhưng đến đêm lại sáng rực như ban ngày.

Hai bên đường toàn tửu lầu, đèn đuốc huy hoàng.

Dăm ba trăm vũ nữ xứ Hồ tô son điểm phấn, vây kín hiên nhà, thấy có khách bèn lao vào níu kéo.

Mùi son phấn nồng nặc làm ta hắt hơi liên tục.

Ta xua tay cầu xin: “Các vị tỷ tỷ ơi, tiểu sinh chỉ tới bán rượu, đâu có tiền đâu.”

Đám mỹ nhân vẫn không buông, cười rũ rượi, dịu giọng: “Lang quân tuấn tú thế này, cần chi bạc.”

Mỗi người một câu trêu đùa.

Ta nghĩ tới việc có nên rắc ít dược cho họ yên lặng chăng, chợt một giọng ho khẽ vang lên.

Từ trên lầu bước xuống một diễm phụ tuyệt sắc, hình như là bà chủ.

“Thế nào, các ngươi không muốn làm việc nữa, mai khỏi ăn cơm à?”

Đám kia có vẻ rất nể sợ nàng, lập tức tản ra.

Ta mừng rỡ xấn tới: “Mỹ nhân tỷ tỷ, đây là rượu ta tự ủ, chuyên để cung cấp tửu lâu. Mời nương tử dùng thử, đảm bảo đệ nhất thiên hạ.”

Mỹ nhân che miệng cười: “Được, vào đây.”

Ta mừng khấp khởi bước lên lầu, kéo rèm thoáng ngửi thấy mùi phấn son, giống hệt thứ bột Tri Thâm gửi.

Mỹ nhân rất ưa rượu ta mang tới, lại cho người đem một bình khác ra mời ta, nói nếu ta cũng pha được như thế, nàng sẽ mua luôn cả hai loại.

Bình này không tầm thường, vừa đưa lên mũi là ta ngửi ra mùi “Ly Nhân Sầu”.

Ta giả bộ chẳng hay, ngửa cổ uống cạn.

Nào ngờ chưa qua mấy chén, đầu óc đã choáng váng, say mèm bất tỉnh.

“Quả là tuấn tú.” Mỹ nhân nâng cằm ta cười khẩy: “Chết đi thì đáng tiếc, không bằng để tỷ đây cùng ngươi vui một trận, làm một kẻ phong lưu mà sang bên kia.”

Một tiếng “cạch” rất khẽ vang, nơi khung cửa sổ có kẻ vừa đáp xuống.

“Bỏ cái móng dơ bẩn khỏi người y, nếu không ta dỡ từng ngón một.” Chính là sát thủ.

“Dạ Vô Thường, ngươi muốn làm trái lệnh đường sao?” Mỹ nhân lạnh lùng nói.

“Ta tự sẽ bẩm rõ với Đường chủ, ngươi không đủ tư cách can thiệp.”

Sát thủ bung mình qua cửa, tóm lấy ta, quay lưng bỏ đi, để mặc mỹ nhân trong phòng tức giận đến mức đỏ mặt tía tai.

Chương trước Chương tiếp
Loading...