SAU KHI TỪ HÔN, TA ĐẮC THẮNG

Chương 1



Văn án:

Hôn phu của ta đem lòng yêu một nữ tử lên kinh cáo trạng.

Nàng không sợ quyền quý, dũng cảm đòi lại công lý cho phụ thân, cả người tỏa ra khí tiết hơn người.

Lục Hoài Tự nói:

"Vãn Nương là cô nương tốt nhất mà ta từng gặp, xứng đáng được ta dâng trọn mọi điều tốt đẹp."

Vì muốn cưới nàng làm thê, không để nàng chịu ấm ức, hắn thà chịu gia pháp, bị phạt trượng, cũng quyết từ hôn với ta.

Thế nhưng sau này, khi ta bàn chuyện hôn nhân với người khác, hắn lại đỏ mắt, nói:

"Uyển Uyển, nàng vốn dĩ nên là thê tử của ta."

Ta nhếch môi cười lạnh, đáp:

"Đừng có mơ giữa ban ngày nữa."

1

Ta và Lục Hoài Tự vốn là thanh mai trúc mã, từ nhỏ đã vô tư chơi đùa bên nhau.

Hôn sự của chúng ta được định đoạt từ rất sớm.

Nhưng hắn lại thay lòng, yêu một nữ tử nghèo khó từ xa lên kinh cáo trạng.

Nữ tử ấy không khuất phục quyền thế, vì phụ thân mà đòi công bằng, trên người lấp lánh hào quang khí tiết.

Nàng chặn xe ngựa của ta, lời lẽ chính trực và nghiêm khắc:

"Tiểu thư Giang, không phải tất cả nữ tử đều chỉ biết làm loại cây tầm gửi yếu ớt. Tuy ta xuất thân thấp hèn, nhưng cũng có niềm kiêu hãnh riêng. Ta thà làm thê tử của người nghèo, chứ không chịu làm thiếp của nhà giàu."

Ánh mắt nàng nhìn ta đầy khinh thường.

Trong mắt nàng, ta - một tiểu thư khuê các, chính là loại cây tầm gửi yếu đuối mà nàng nhắc tới.

Còn nàng, thì như cây gạo kiên cường, có thể cùng cây sồi đứng vững trước mưa gió.

Lục Hoài Tự yêu nàng, tựa như thiên ý định sẵn.

Vì muốn cưới nàng làm thê tử, hắn không ngại chịu gia pháp, bị phạt trượng.

Hắn bất chấp tất cả để từ hôn với ta.

Phụ mẫu hỏi ý ta.

Ta bình thản gật đầu, đồng ý từ hôn.

Bởi trong lòng ta hiểu rõ, đến nước này, dù ép hắn cưới ta, sau này chúng ta cũng chỉ trở thành một đôi oan gia sống trong thù hận.

Thành toàn cho hắn, cũng là buông tha cho chính mình.

Hà tất phải làm khổ lẫn nhau?

Chẳng bao lâu sau, Lục Hoài Tự được toại nguyện, rước về người trong mộng.

Còn ta, cũng không ngồi yên.

Chỉ trong nửa tháng, ta đã đi xem mắt bảy lần.

Con trai cả nhà Thái phó ôn nhuận như ngọc, thiếu gia nhỏ nhà Thừa tướng phong lưu phóng khoáng, còn có tiểu tướng quân áo gấm cưỡi ngựa kiêu hùng.

Mẫu thân đều thay ta sắp xếp cả.

Không có ai kém hơn Lục Hoài Tự.

2

Lại một buổi sáng, trời vừa tỏ, mẫu thân đã giục ta trang điểm chỉnh tề.

Bà nói, lần này ta nhất định sẽ vừa lòng.

Câu này, bà đã nói lần thứ tám rồi.

Lần này không hẹn ở trà lâu, cũng không phải trong phủ của bậc trưởng bối quen biết.

Mà là tại một khu vườn tư nhân.

Mẫu thân cùng vài vị phu nhân quyền quý ngồi uống trà trò chuyện, bảo ta tự đi dạo quanh vườn.

Ta thầm nghi ngờ, bước chân dạo chơi.

Chỉ nói riêng về khu vườn này, đây là lần đầu tiên ta đặt chân đến.

Non bộ suối chảy, lối đi khúc khuỷu tĩnh mịch.

Những kỳ hoa dị thảo quý hiếm được trồng bên đường, nhìn qua tưởng tùy ý, nhưng lại sắp xếp vô cùng tinh tế.

Chủ nhân của khu vườn này, không phải hạng phú quý tầm thường.

Đi đến cuối đường hoa, ta thấy một bóng dáng khả nghi, có lẽ là người mà hôm nay ta sẽ gặp gỡ.

Hắn vận cẩm y hoa phục, xắn tay áo, đang cùng tùy tùng chuyển hoa từ chậu này sang chậu khác.

Nhìn qua, giống như họ đang sắp đặt một hình dạng nào đó.

"Thiếu gia, đã rất đẹp rồi, tiểu nhân cam đoan còn đẹp hơn cả lần Lục Hoài Tự làm năm xưa."

Ta nhớ ra rồi.

Năm xưa, Lục Hoài Tự từng dùng hoa tươi xếp thành một hình trái tim tặng ta.

Khi ấy, thiếu niên tuấn tú, ánh mắt lấp lánh kiêu ngạo, nhưng lại dè dặt đem một trái tim chân thành dâng trước mặt ta.

Hắn nói: "Uyển Uyển, ta thề cả đời này một lòng một dạ đối tốt với nàng."

Lời thề năm đó, Lục Hoài Tự đã quên sạch.

Giờ đây, ta cũng đã quẳng sau đầu.

Thiếu chút nữa, ta còn không nhớ nổi, chuyện ấy đã từng xảy ra.

3

Hai chủ tớ đang chuyển hoa nhìn thấy ta.

Một người đặt chậu hoa trong tay xuống, khom người thi lễ, rồi lui sang một bên chờ đợi.

Người còn lại vẫn ôm chậu hoa, tay chân luống cuống, không dám nhìn thẳng vào mắt ta.

“Giang Uyển, đã lâu không gặp, nàng vẫn khỏe chứ?”

Ta nghi hoặc nhìn hắn.

“Ta là Cố Diễn Chi.”

Ta chợt nhớ ra, kinh ngạc nhìn hắn.

Hắn hóa ra là người hàng xóm thuở nhỏ của ta.

Nam nhân lớn lên khác biệt quả không sai.

Ta thật sự không nhận ra hắn.

Ta đoán không lầm, hắn chính là người hôm nay ta phải gặp mặt.

Nhưng không ngờ, người ấy lại là Cố Diễn Chi.

Cố Diễn Chi là cháu ruột của Hoàng hậu, biểu huynh của Thái tử, mấy năm nay luôn theo Quốc cữu định cư ở vùng Đông Nam.

Ta hỏi hắn: “Khi nào thì ngươi về kinh?”

Hắn đáp: “Mới về hôm kia, đã vào cung thăm Hoàng thượng và Hoàng hậu. Hôm qua nghỉ ngơi một ngày, chuẩn bị một vài việc cho hôm nay.”

Chuẩn bị cho buổi gặp mặt hôm nay với ta sao?

Ta không hỏi ra câu ấy.

Chúng ta ôn lại chuyện cũ, cùng ngắm hoa.

Thời gian trôi qua rất nhanh.

Mãi đến khi nha hoàn của mẫu thân đến tìm, ta mới từ biệt hắn.

Hắn tiễn ta ra tiền sảnh, thi lễ với các phu nhân có mặt.

Các phu nhân đưa mắt nhìn nhau, khẽ mỉm cười, hài lòng gật đầu.

Có lẽ các bà đã ngầm công nhận rằng ta và Cố Diễn Chi hợp ý nhau.

Thực tế cũng đúng là vậy.

Chúng ta trò chuyện rất vui vẻ.

Ở bên hắn, ta thấy nhẹ nhõm và thoải mái.

4

Mẫu thân nói, hôn sự của ta chưa được định đoạt, nên ta phải tiếp tục gặp mặt.

Bà bảo ta hãy lạc quan hơn, đừng lo lắng, đừng sợ hãi.

Mẫu thân nói đúng.

Lúc này, ta càng phải tích cực, không thể tự trách hay oán thán.

Thế gian này đối với nữ tử thật quá hà khắc.

Ta từng từ hôn, bản thân ta bị người đời bàn tán cũng đành, nhưng không thể để ảnh hưởng đến các cô nương trong nhà họ Giang, kể cả chi thứ.

Lần này, người ta phải gặp là thế tử của Định Bắc hầu.

Theo như hẹn, ta đến tiệm đàn cầm.

Không thấy thế tử của Định Bắc hầu đâu, mà lại thấy Cố Diễn Chi.

Hắn nói: “Uyển Uyển, thế tử họ Tô có việc bận không đến được, nên ta thay hắn tới đây.”

Giọng điệu tự nhiên như đã quen thuộc từ lâu.

Cách gọi “Uyển Uyển” này, khi còn nhỏ hắn gọi ta thì cũng đành, lớn lên rồi vẫn gọi như thế, thật chẳng chút kiêng dè.

Điều làm ta ngạc nhiên là, ta lại không thấy ghét, cũng không sửa lại hắn.

Cố Diễn Chi bắt đầu giới thiệu các loại đàn trong tiệm.

Mỗi cây đàn đều có một câu chuyện đặc biệt.

Ta hỏi: “Sao ngươi biết rõ như vậy?”

Hắn mỉm cười: “Bởi vì ta là chủ tiệm.”

Ta liền hiểu ra.

Thảo nào từ khi ta đến, không thấy bóng dáng một người làm hay khách nào khác.

Cố Diễn Chi lấy từ hậu đường ra một cây cổ cầm.

Thân đàn đen bóng, ẩn hiện ánh xanh u nhã, khắc bốn chữ “Đồng Tử Hợp Tinh.”

Đây chính là danh cầm Lục Khê nổi tiếng.

Gặp được cây đàn danh giá như vậy, ta không khỏi hứng khởi muốn thử.

Ánh mắt Cố Diễn Chi lóe lên nét cười đầy thú vị.

Ta rửa tay, thắp hương, ngồi trước đàn.

Gảy nửa khúc “Túy Ngư Xướng Vãn”.

Cố Diễn Chi nhìn ta, ánh mắt sáng rực, đùa rằng: “Lúc nhỏ không thích học đàn, giờ đàn lại giỏi như vậy.”

Ta bật thốt lên: “Chẳng phải vì có người nói dối ta rằng, học đàn thành thạo, sau này sẽ biết bay hay sao?”

Nói xong, ta sững lại.

Cố Diễn Chi cũng ngẩn ra một chút, rồi nụ cười trên môi hắn càng sâu hơn.

Hồi đó, chúng ta còn rất nhỏ.

Ta vừa mới bắt đầu học đàn, thế nào cũng không học nổi, khóc nháo không chịu học.

Chương tiếp
Loading...