SINH VÌ ĐỂ LÀM VUI LÒNG CHÀNG
Chương 1
Năm thứ tư sau khi ta xuyên không, ta hạ sinh cho Nguỵ Minh một nam một nữ.
Ngày hai đứa trẻ tròn sáu tuổi, ta tự tay đan khăn choàng cổ và trao cho chúng.
Hai đứa ngoan ngoãn cảm tạ, nhưng sau khi quay đầu liền tháo khăn vứt đi.
Một đứa nói tay nghề của ta không bằng ma ma, đứa kia lại bảo lễ vật ta tặng không đáng giá bằng của Nguỵ Minh.
Đêm đó, Nguỵ Minh không về nhà.
Nghe nói thanh mai trúc mã của hắn ta lâm bệnh, hắn ta vội vã chạy đi thăm.
Ta chống đỡ thân thể yếu ớt trong gió tuyết suốt một đêm, cuối cùng đưa tờ thư hòa ly tới tay hắn ta.
Nguỵ Minh thoáng sững sờ: "A Âm, đừng làm loạn nữa, mau về chuẩn bị bữa sáng cho con đi."
Sắc mặt ta tái nhợt, ta khẽ lắc đầu: "Không phải làm loạn, lần này ta rất nghiêm túc."
1
"Hai đứa trẻ đều ở trong vương cung, nàng nỡ lòng rời bỏ chúng sao?"
"Ừm, nỡ." Ánh mắt ta cố chấp dừng trên bức thư hòa ly: "Quân hầu, xin người ký tên lên đi."
"Ta làm điều gì không tốt sao?"
Nguỵ Minh xoa mi tâm, giọng nói hắn ta đầy mỏi mệt: "A Âm, ta tuy là Quân hầu cao quý, nhưng năm năm qua bên cạnh ta chỉ có một mình nàng. Người ngoài khuyên ta nạp phi, ta chưa từng đồng ý. Chẳng lẽ như vậy nàng vẫn không hài lòng sao?"
Ta nghẹn ngào bật cười.
Bên cạnh Nguỵ Minh đích thực chỉ có mình ta ở bên, nhưng ai mà không biết, Vương hậu chẳng được sủng ái, trong lòng Quân hầu đã có người khác.
"Là vì ta đi thăm Diêu phu nhân sao?"
Nguỵ Minh thở dài, cố gắng giải thích: "A Âm, chuyện giữa ta và nàng ấy đã qua từ lâu rồi. Giờ nàng ấy đã xuất giá, chúng ta không còn chuyện gì nữa. Chỉ vì nàng ấy bệnh nặng nên ta mới dẫn thái y đến xem bệnh cho nàng ấy thôi."
Ta lắc đầu, khẽ nói: "Quân hầu, chỉ là ta quá mệt mỏi với cuộc sống này rồi."
Ngoài kia gió tuyết lớn, đỉnh ô đã phủ một lớp tuyết dày.
Ta thức trắng cả đêm, cuối cùng sức lực cũng không còn, thân mình lảo đảo, suýt ngã.
Nguỵ Minh nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy ta, lúc ấy hắn ta mới nhận ra toàn thân ta đang nóng rực.
"A Âm, nàng bệnh rồi sao?"
Hắn ta lo lắng bồng ta lên, đưa vào tẩm cung của hắn ta: "Người đâu, truyền thái y."
Nhìn gian tẩm cung xa lạ, trong lòng ta chẳng dậy lên chút gợn sóng.
Nhiều năm rồi, Nguỵ Minh chưa từng cho ta bước vào tẩm cung của hắn ta.
2
Thái y nói ta chỉ bị cảm lạnh, lại quá mệt mỏi, uống hai thang thuốc là ổn.
Hai đứa trẻ được Nguỵ Minh đưa tới thăm ta, nhưng chúng lại đứng cách ta ba bước chân.
Nữ nhi Nguỵ Như Ninh đeo khăn che mặt, nói: "Mẫu hậu, con sợ bệnh của người lây sang con, đợi người khỏi rồi con lại đến, được không?"
Nhi tử Nguỵ Thừa Cảnh không nói lời nào, chỉ lặng lẽ lấy tay che mũi miệng.
Ta chợt nhớ tới mấy năm trước khi chúng bị đậu mùa, ta ngày đêm chăm sóc, nay chỉ thấy nực cười.
"Được rồi, các con lui ra đi."
Hai đứa trẻ chạy nhanh như thỏ.
Ta nằm trên giường, ngây ngốc nhìn lên hoa văn chạm khắc trên nóc giường, chẳng bao lâu đã thiếp đi.
Ta mơ một giấc mộng rất dài.
Trong mơ có Nguỵ Thừa Cảnh ba tuổi.
Lần đầu ta tặng nó khăn choàng, đan quá dài, che khuất nửa khuôn mặt nhỏ nhắn của nó.
Nó cười hì hì, ôm lấy tay ta: "Cảnh Nhi thích quà của mẫu hậu. Sau này mỗi năm sinh thần, mẫu hậu có thể tặng Cảnh Nhi một cái nữa không?"
Nguỵ Như Ninh nép vào lòng ta làm nũng, giọng non nớt nói: "Mẫu hậu, con cũng muốn."
Vì vậy, dù thân thể không tốt, ta vẫn giữ lời hứa đan khăn cho chúng.
Là chúng tự mình nuốt lời, nói không muốn nữa.
Trong mơ có Nguỵ Minh hai mươi lăm tuổi.
Hắn ta không cho ta vào tẩm cung, cũng ít khi đến thăm ta và lũ trẻ, hiếm khi hắn ta ghé Tây cung, cả cung đều kích động như Tết.
Trong mơ còn có Nguỵ Minh hai mươi ba tuổi.
Hôm đó tại Đông thành, ta bị bắt cóc.
Kẻ bắt cóc muốn hắn ta đổi mạng mình lấy ta, nếu không sẽ lấy dao cứa cổ ta.
Ta tưởng ngày chết của mình đã tới, không ngờ hắn ta thực sự buông trường kiếm ra, tay không tất sắt, từng bước đi về phía ta.
Hắn ta dùng mạng mình, đổi lấy bình an cho ta.
Hoàng hôn hôm đó rực rỡ, khóe môi hắn ta thậm chí còn mang nụ cười nhạt, quay đầu nhìn ta.
"A Âm, đừng sợ, ta sẽ bảo vệ nàng chu toàn."
Khi tỉnh dậy, nước mắt ta đã thấm ướt gối.
Nguỵ Minh ngồi bên giường, mắt quầng thâm.
Ta bình tĩnh nhìn hắn ta: "Quân hầu từng hứa với ta một điều, còn nhớ không?"
"Nhớ, bất kể sống chết, chỉ cần ta làm được."
"Vậy thì xin Quân hầu hòa ly với ta, trả tự do lại cho ta."
3
Nguỵ Minh là người trọng lời hứa.
Dẫu không cam lòng, cuối cùng hắn ta vẫn ký tên lên tờ thư hòa ly.
“Nàng định quay về quận Hoằng Nông sao?" Hắn ta khẽ hỏi.
Sau khi xuyên đến nơi này, ta trở thành đích nữ dòng chính của Dương thị ở Hoằng Nông.
Ta không đáp, Nguỵ Minh lại đưa hai đứa trẻ đến: "Chúng chưa từng tới nhà ngoại tổ, nàng đưa chúng về thăm một chuyến đi."
Chưa đợi ta lên tiếng, Nguỵ Như Ninh đã bật khóc: "Con không muốn rời xa phụ vương!"
Nguỵ Thừa Cảnh chỉ lặng lẽ nắm lấy vạt áo của Nguỵ Minh, không nói một lời nhưng ánh mắt nó đã biểu đạt rõ ràng.
Hai đứa trẻ đều biết Nguỵ Minh mới là người có quyền lực.
Vậy nên, từ lúc hiểu chuyện, chúng đã vô thức học cách lấy lòng hắn ta.
Nguỵ Minh xem thường ta, chúng cũng theo đó mà tỏ thái độ lễ phép nhưng xa cách.
Nhưng đó lại là máu thịt ta đau đớn một ngày một đêm mới sinh ra.
May thay, ta chưa từng có ý định đưa chúng đi.
"Không cần đâu."
Ta nhìn hai đứa con một trái một phải níu lấy Nguỵ Minh: "Núi cao đường xa, mỗi người hãy tự bảo trọng."
Sau đó, ta quay lưng, dứt khoát rời đi.
4
Ta không trở về Hoằng Nông Dương thị mà phóng ngựa đi về phía tây nam.
Nguỵ Minh không công bố chuyện chúng ta đã hòa ly.
Ta vắng mặt trong các yến hội gần đây, hắn ta chỉ nói ta không khỏe.
Không hiểu vì sao hắn ta cứ chần chừ không chịu công khai tin tức, nhưng ta đã chẳng còn muốn tìm hiểu tâm tư của hắn ta nữa.
Kể từ khi xuyên không, ta bị giam cầm trong khuê phòng sâu thẳm, mọi chuyện đều không thể tự mình làm chủ.
Năm ấy, phụ thân nhìn trúng Nguỵ Minh, lúc đó hắn ta chỉ là một kẻ mã nô, nhưng lại có khí chất rồng phượng, nói rằng hắn ta sau này nhất định sẽ thành bá chủ một phương.