SÓNG YÊN BIỂN LẶNG

Chương 1



Khi đệ đệ làm tướng quân đã dẫn về một nữ nhân nông gia mồ côi, hắn không màng hôn ước đã định từ lâu mà nhất quyết muốn cưới nàng ta.

Ta hỏi hắn vì cớ gì.

Hắn nói: “Nữ tử này có tài.”

Ta cười bảo: “Tài gì cơ?”

Nàng nông gia kia cất lời đầy khí phách: “Hội đương lăng tuyệt đỉnh!”

Ta liền đối: “Nhất lãm chúng sơn tiểu.”

Nàng lại tiếp: “Lộ tòng kim dạ bạch!”

Ta lại đối: “Nguyệt thị cố hương minh.”

Nàng còn muốn nói tiếp, ta liền giơ ngang roi dài trong tay rồi chỉ thẳng nói rằng: “Chà chà, chẳng hay Đỗ Phủ biết cô cứ rình rập để vặt lông cừu của người ta hay không?”

1.

Hôm nay đệ đệ thắng trận khải hoàn về triều, ta ở trong phủ chuẩn bị một bàn rượu thịt thật lớn, chờ sau khi đệ vào cung phục mệnh xong sẽ trở về cùng nhau ăn mừng.

Nhớ năm đó phụ thân ta tử trận, mẫu thân chẳng bao lâu cũng qua đời.

Là chính tay ta nuôi nấng đứa nhỏ này lớn khôn, dạy cho nó một thân văn võ song toàn để kế thừa di bào của phụ thân.

Đợi tháng sau đệ ấy thành thân, ta rốt cuộc có thể trút xuống chút gánh nặng và đi tìm thứ ta muốn tìm.

Đang nghĩ đến đó, ta chợt nghe thấy ngoài cửa vang lên một tiếng náo nhiệt, ra là đệ đệ đã về tự lúc nào.

Ta vội bước nhanh ra nghênh đón, vừa lúc đụng ngay hắn ở cửa liền thấy mặt mày hắn hớn hở.

Hắn so với một năm trước cao thêm không ít, chỉ có điều làn da rám nắng hơn trước nhiều.

Một thân khôi giáp uy vũ hiên ngang, đích thị là nam tử đội trời đạp đất.

Ta nhìn đệ mà lòng tràn mừng rỡ, đang muốn đưa tay vỗ vai hắn thì hắn bỗng “phịch” một tiếng quỳ ngay xuống trước mặt ta.

“Tỷ, đệ có chuyện muốn xin tỷ!”

Ta vội đến đỡ nhưng đệ ấy lại nhất quyết không chịu đứng dậy.

“Chuyện gì?”

Đệ ngoảnh đầu liếc nhìn, ta nhìn theo hắn thì thấy một nữ nhân thoạt trông yếu mềm khoác áo vải thô đang ngẩng cao đầu bước vào.

Ánh mắt nàng ta đảo quanh khắp sảnh, khóe môi nhếch lên lộ rõ vẻ khinh thường.

Ta khẽ nhíu mày, trong lòng dự cảm giác có chuyện chẳng lành.

Quả nhiên, đệ đệ liền nắm tay nàng ta rồi dùng vẻ mặt kích động nói với ta: “Tỷ ơi, nàng đây là ân nhân cứu mạng của đệ, tên nàng ấy là Lý Tri Âm. Cứu mạng chi ân, đương nhiên phải lấy thân báo đáp. Đệ muốn cưới nàng ấy!”

Ta đưa mắt nhìn nữ nhân nọ đang dùng đôi mắt soi mói nhìn tứ phía kia rồi nói: “Cô nương có biết đệ ấy và đại tiểu thư phủ Vĩnh An Bá vẫn còn hôn ước không?”

Đệ đệ cúi đầu cắn môi, rồi lại kiên quyết ngẩng đầu lên thưa: “Đệ và đại tiểu thư phủ Vĩnh An Bá vốn chưa từng gặp mặt, phải nói rằng một chút tình cảm cũng không có. Ấy là cuộc hôn nhân chính trị, đệ đâu cam lòng! Tỷ từ trước đến nay vốn khoáng đạt, ắt sẽ thấu cho lòng đệ.”

“Nhưng năm xưa, nếu không nhờ Vĩnh An Bá dốc sức tiến cử trước triều thì đệ nghĩ đệ có thể ngồi vững vị trí Chinh Bắc Đại Tướng Quân này hay không? Làm người chớ vong ân bội nghĩa!”

Nói rồi, ta khẽ thở dài: “Đệ muốn cưới nữ nhân kia chứ gì? Vậy ta hỏi đệ ngoài ơn cứu mạng ra còn có điểm gì ở nàng ta khiến đệ say mê đến mức muốn cưới?”

Đệ đệ tưởng ta xiêu lòng liền mừng rỡ hô lên: “Tri Âm có đại tài, ắt có thể giúp đệ sau này bước lên mây xanh!”

Ta bật cười nhìn nữ nhân im lặng nãy giờ nhưng trông vẻ vô cùng tự tin: “Xin hỏi cô nương đây có đại tài gì khiến đệ của ta ngưỡng mộ đến thế?”

Lý Tri Âm ưỡn ngực thẳng vai, liếc ta bằng nửa con mắt: “Tiểu nữ bất tài, song danh xứng với bốn chữ ‘thông kim bác cổ’!”

Ta phá lên cười: “Đến Thánh Nhân còn chẳng dám xưng mình là ‘thông kim bác cổ', cô nương liệu có quá lời chăng?”

Nàng trề môi, tựa hồ khinh chẳng buồn tranh cãi với ta.

Trong lòng ta đã hiểu đại khái nhưng vẫn giả bộ hỏi thêm: “Chẳng hay cô nương có thể biểu lộ đôi chút chăng?

Nếu thật như lời vừa nói rằng cô nương ‘thông kim bác cổ’, ta sẽ tác thành hôn sự cho hai người, như thế có được không?”

Nàng tự tin nhoẻn cười: “Đó là lời tỷ nói đấy nhé.”

Quả nhiên nàng liền ngâm: “Hội đương lăng tuyệt đỉnh!”

Chớp thời cơ nàng ngừng, ta đáp ngay: “Nhất lãm chúng sơn tiểu.”

Mắt nàng trợn to kinh ngạc, trừng trừng nhìn ta như không tin nổi.

Ta vẫn ung dung nhìn lại, nàng không phục lại cất lời: “Lộ tòng kim dạ bạch!”

Ta liền đáp: “Nguyệt thị cố hương minh.”

Sắc mặt nàng thoắt cái tái nhợt, miệng lẩm bẩm: “Không thể nào, không thể nào! Rõ ràng người ấy chưa ra đời, sao nữ nhân cổ đại lại biết câu sau là gì?”

Nàng muốn nói thêm, ta đã nâng roi dài chỉ ngang: “Sao thế, Đỗ Phủ biết cô cứ rình bắt hắn để vặt lông cừu chắc?”

Giờ thì nàng ta đã bộc lộ vẻ hoang mang, chân liền vô thức lùi một bước, dựa cả vào bậu cửa.

Đệ đệ lập tức ái ngại bước lên đỡ nàng: “Tri Âm, muội không sao chứ?”

Lý Tri Âm không để ý đến hắn, vẻ mặt hoang mang hỏi dồn ta: “Chẳng lẽ tỷ cũng là người xuyên không?”

Ta bắt chước bộ dạng nàng ta, hất cằm khinh khỉnh: “Chỉ học thuộc vài câu thơ, không mực đen cũng chẳng mực xanh mà dám tự xưng là thông kim bác cổ, thật chẳng khác gì con cóc đội bảng cân không biết mình nặng mấy lạng!”

“Ngươi—” Nàng ta tức đến đỏ bừng mặt.

“Ngươi cái gì mà ngươi? Dơi buộc lông gà trên thân rồi quên mất mình là giống chim nào! Ngươi thích Đỗ Phủ lắm phải không? Đã thế bổn cô nương cho ngươi thêm cơ hội! Nếu đối được câu sau, ta cũng cho ngươi một đường sống. Bằng không thì vào đại lao dẫm bàn đạp may vá hoặc chung chạ trong ngục, sống chết mặc ngươi!”

Đệ đệ nhảy dựng lên che cho Lý Tri Âm: “Tỷ! Tỷ nói gì mà đệ chẳng hiểu gì hết?”

Ta vung tay tát nhẹ lên đầu hắn: “Có mặt mũi thì làm người, không mặt mũi thì để người làm. Mau tránh sang một bên, lát nữa ta tính sổ với đệ sau!”

Luồng chân khí trong huyết mạch khiến hắn lập tức bình tĩnh lại, đầu hằn rõ bàn tay năm ngón của ta song liền ngoan ngoãn đứng sang một bên nhưng ánh mắt vẫn đau đáu liếc nhìn Lý Tri Âm, trông vẻ xót xa không tả nổi.

“Được rồi, hạng người không liên quan đã lui. Dỏng tai lên nghe đề đây!”

Lý Tri Âm mặt mày biến sắc, ta cất giọng: “Nhĩ tào thân dữ danh câu diệt!”

Nàng bám cứng khung cửa, giọng run rẩy: “Rốt cuộc ngươi là ai?”

Ta cười nhạt: “Ta là kẻ xem mệnh, còn ngươi tính là vật gì?”

“Ngươi... lí do vì sao lại chửi ta?”

Ta lắc đầu: “Hả? Ta có mắng chửi gì ư?”

Nàng ta phẫn uất gật đầu.

Ta cũng gật đầu cười: “May là ngươi còn nghe hiểu lời chửi rủa, thế cũng coi như là kẻ còn dạy được.”

Một nữ nhân xuyên không tầm thường mà dám bày trò múa rìu qua mắt thợ trước một kẻ đến một trang văn sử cũng đọc không sót như ta, suýt làm ta cười rụng cả hàm.

Lúc ta đang định sai người bắt kẻ xuyên không này tống vào lao với tội danh lai lịch bất minh và mê hoặc Chinh Bắc Đại Tướng Quân triều đình, mà có khi còn là gian tế quân địch thì ngoài cửa bỗng truyền đến tiếng huyên náo.

“Thánh chỉ tới!”

Vừa nghe vậy, Lý Tri Âm lập tức đứng thẳng người, còn đắc ý phủi lớp áo nhăn: “Biết vài câu thơ thôi mà đã đắc chí rồi? Ta nào chỉ biết dăm ba mấy thứ đó!”

Ta liếc qua Lưu công công vừa bước nửa chân vào cửa cũng vui vẻ vỗ tay phủi áo như nàng ta, cười khẽ: “Có kẻ thích cởi truồng mà kéo cối xay rồi lại quay quanh rước lấy xấu hổ, ta cũng nào có cản được!”

“Mời ngài vào trong!”

  1.  

Ta cung kính mời Lưu công công và đoàn người vào chính sảnh.

Chương tiếp
Loading...