TA ĐANG Ở TIỀN TUYẾN CHÈO THUYỀN CP
Chương 1
Ta đã thành thân rồi, nhưng phu quân của ta không yêu ta.
Chàng chỉ cho ta một danh phận, tiền tài, địa vị cùng một đám gia nhân lúc nào cũng vây quanh hầu hạ.
Tại nội viện.
Tướng quân: “Kế hoạch sắp tới chính là, dù làm cách nào đi nữa thì ngươi nhất định phải tìm ra cách để phu nhân chủ động với ta…”
Nha hoàn khóc lóc khẩn cầu: “Nô tỳ xin tướng quân hãy làm người cho đàng hoàng đi! Thê tử của mình phải tự mình giải quyết, cứ mãi như thế này thì cho dù có lột sạch đồ hai người ném vào chung một chỗ thì cá vẫn là cá, nước vẫn là nước thôi.”
1
Ta đã thành thân rồi, nhưng phu quân của ta không yêu ta.
Chàng chỉ cho ta một danh phận, tiền tài, địa vị cùng một đám gia nhân vây quanh hầu hạ.
Ta không ngờ trên đời lại có chuyện tốt lành đến vậy, lúc ngủ mơ cũng phải bật cười tỉnh giấc.
Ngày thành thân, chúng ta bái đường xong liền chia phòng mà ngủ, sau đó cũng hiếm khi gặp mặt.
Trong phủ có người bàn tán bảo rằng ta sống thế này chẳng khác nào thủ tiết sống qua ngày.
Ta lại chẳng coi đó là khổ sở, chỉ nghĩ kiếp sau ta vẫn mong được “thủ” một cái “tiết” như thế này.
Hàn Tiêu là vị đại tướng quân quyền cao chức trọng đã lập vô số chiến công hiển hách cho triều đại.
Hôn ước giữa ta và chàng chỉ là một tờ giấy, mà ta cũng chẳng rõ vì sao ngày trước chàng lại chọn ta làm thê.
Niềm vui đến quá bất ngờ, ông trời ban cho ân điển dày như vậy, ta sợ không nhận thì sẽ bị sét đánh chết mất thôi.
Ta năm nay hai mươi, chàng đã ba mươi.
Có lẽ do đánh trận quá nhiều khiến đầu óc bị đụng phải chỗ nào đó nên chàng mãi chưa chịu lấy vợ.
Khi về nhà bị thúc giục mấy lượt, chàng lại đùng một cái chọn trúng ta.
Ta là cô nhi, sống ở vùng biên cương cách nơi chàng từng đánh trận không xa.
Đến tuổi này ta vẫn chưa gả đi, đâu phải là ta không muốn gả, mà là chẳng ai tới hỏi.
Giờ khó khăn lắm mới vớ được một người, lại còn là đại tướng quân uy phong lẫm liệt, điều kiện chàng đưa ra lại vô cùng hấp dẫn khiến ta khó lòng không động tâm.
Ta đã từng gặp qua Đại tướng quân Hàn Tiêu vài lần, dung mạo chàng đẹp đẽ hệt như được đẽo gọt bằng đao búa.
Nếu chàng bằng lòng thì ta cũng chẳng ngại chủ động vun đắp tình cảm đôi bên.
Chỉ tiếc là chàng dường như không hề có ý đó mà chưa từng nhìn thẳng vào mắt ta lần nào, thậm chí nơi nào có ta thì sẽ không có chàng.
Thời gian chàng ở cạnh ta lâu nhất là khi hai ta đến thăm phủ lão tướng quân.
Khi ấy tuy chàng diễn xuất vụng về nhưng ít nhiều cũng lừa được ánh mắt lờ mờ của phụ thân chàng, để ông lầm tưởng chúng ta phu thê ân ái.
Mỗi lần như thế, trong lòng ta đều sinh ra chút áy náy, bèn chủ động tựa sát vào chàng làm mấy cử chỉ tình tứ kiểu nắm ống tay áo cho ông cụ vui.
Nhưng chàng thì như phải đối diện với đại địch mà toàn thân cứng đờ, mắt tròn xoe, song cũng không hất ta ra.
Quan hệ giữa chúng ta cứ giữ mãi sự cân bằng lạ lẫm lại vi diệu này.
Nhưng có một thắc mắc cứ quanh quẩn trong ta mãi, ấy là vì sao chàng lại cưới ta.
Cho đến một ngày, khi ta đang dạo quanh trong phủ thì trông thấy chàng vội vã cúi gằm đầu bước ra từ một tiểu lầu, bước đi thoăn thoắt như bị ai rượt đuổi, mặt đỏ đến tận mang tai như lửa thiêu.
Dẫu ta nhìn thẳng vào chàng ở góc hành lang thì chàng cũng không để ý.
Ngay sau đó, ta lại thấy một người khác bước ra từ tiểu lầu ấy.
Người ấy phe phẩy quạt giấy, khoác lên mình y phục xanh biếc tao nhã, khí chất thanh thoát, mắt đượm nét đào hoa, khóe môi phảng phất nụ cười nửa vời.
Người ấy tên Giang Lâm nổi danh khắp hoàng đô với dung mạo khuynh thành, phong lưu lịch thiệp.
Ta để ý đến chiếc đai lưng của y hơi lệch sang hai phân, như thể…
Như thể lúc đi vội vàng nên chưa kịp buộc chỉnh tề, hoặc cũng có thể… là dấu vết của chuyện gì đó vừa xảy ra.
Khoảnh khắc ấy, tâm trí ta như mở ra một cánh cửa thế giới mới, đầu óc bừng sáng, ta bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Trời ơi!
Ta e rằng mình vừa ‘chèo thuyền’ được một cặp đôi siêu cấp báu vật.
Hơn nữa còn chèo ngay ở tiền tuyến.
Nếu không thì thật khó mà giải thích cho ổn vì sao hai người kia đều là nam tử lại lén lút chui vào phòng, rồi lộn xộn bước ra.
Lý do tướng quân lấy ta làm thê cũng nhân tiện được giải thích xong: chính là muốn mượn ta làm bình phong, ngoài sáng sửa đường, trong tối vượt kho.
Còn tại sao lại chọn ta - một nữ tử phương xa không chỗ dựa ư?
Vì ta chẳng có gì cả, trong trường hợp này, cưới một kẻ không bối cảnh như ta sẽ an toàn hơn gấp bội so với cưới con gái nhà quyền quý.
Nghĩ tới nghĩ lui, ta càng thấy hợp lý.
A… chàng thật sự rất yêu người ấy, ta cảm động quá.
Chỉ trong nháy mắt, ta đã hoá thân thành hộ pháp bảo hộ tình yêu cho đôi nhân tình này, một lòng nghĩ cách làm sao để mối tình của họ được lâu bền.
Nào ngờ, một giọng nói vang lên kéo ta về hiện thực: “Nàng chính là thê tử của Hàn Tiêu à?”
Giang Lâm dừng trước mặt ta, y nhìn ta bằng ánh mắt khó dò.
Đó là ánh mắt nhìn tình địch, ta giật mình đứng thẳng, chẳng kịp nghĩ ngợi gì mà liền giải thích: “Giang công tử chớ lo, ta với tướng quân không có gì cả.”
Y: “????”
Ta mỉm cười sâu xa, cảm thấy bản thân đang gánh vác một trách nhiệm nặng nề.
2
Từ khi ta gả vào đây, tướng quân đã sắp cho ta một đám gia nhân, ai nấy đều khéo léo chu đáo.
Nha hoàn thân cận của ta tên A Cam, nàng cũng mặc bộ y phục trông hệt quả quýt.
Nàng cái gì cũng tốt, chỉ là mắt nhìn người hơi kém nên thường bày ra mấy âm mưu quỷ kế, bảo ta hãy chủ động hơn với tướng quân.
Trước khi biết bí mật của chàng, ta còn có thể chủ động, bây giờ thì đã rõ, sao ta nỡ tự tay cầm gậy đánh uyên ương?
Ta chỉ mong được duy trì khoảng cách trong sáng với tướng quân.
Nhưng ta không chủ động thì nàng ta lại chủ động.
Cô nương ấy sức vóc kinh người, một tay xách ta, một tay xách bọc y phục mùa thu, nhún nhảy mấy bận đã tới cửa thư phòng tướng quân.
Xong xuôi, nàng lại khoanh tay đứng cách một trượng, chặn sạch đường lui của ta.
Đúng ngay buổi trưa nên hôm nay Giang Lâm chưa tới, tướng quân chỉ có một mình bên trong phòng.
Ta ngoảnh đầu lại rưng rưng nhìn A Cam, tỏ ý không muốn vào.
Mặt nàng kiên định như Thái Sơn, không mảy may động đậy.
Ta do dự.
Ai ngờ nha đầu xấu bụng kia lại búng hai viên đá lăn côm cốp lên cửa rồi chạy biến.
Ta: “…”
Tướng quân nghe tiếng bèn mở cửa, vừa thấy ta liền giật lùi một bước.
Ta cắn răng tiến tới: “Trời lạnh rồi, thiếp tới đưa y phục cho chàng.”
Chàng lúng ta lúng búng: “Miêu Miêu, nàng… nàng… vào trước đi…”
Ta nhích thêm một bước, chàng lại lùi một bước.
Cứ thế khi ta vào đến tận trong phòng thì chàng đã lùi tới sát góc, gương mặt mang nét hết sức lạ lùng.
Ta đặt y phục lên chiếc sập nơi chàng vẫn nghỉ trưa rồi định quay người lui ra.
Trước khi ra về, ta nhịn không nổi mà hỏi: “Hôm nay Giang Công tử chừng nào qua ạ?”
Qua thì để ta còn chèo thuyền chút xíu, tiện thể trông chừng giúp hai người.
Ai ngờ mặt chàng bỗng tái đi, lúc trắng lúc tím: “Nàng… nàng thích y ư?”
Chậc, ghen kìa.
Ta vội xua tay: “Chàng đừng hiểu lầm, suột đời này thiếp sẽ không rời tướng quân phủ, bảo vệ hạnh phúc của chàng là nghĩa vụ to lớn nhất của thiếp.”
Lời ta nói mang cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng, chỉ mong chàng nghe hiểu được.
Quả nhiên vừa nghe vậy, trên mặt chàng lập tức hiện màu đỏ ửng, trong thoáng chốc đã như được nhuộm cả một trời hồng phấn.
Đó là sắc diện khi nghĩ đến người thương!
A, ta mãn nguyện rồi.
Ta mỉm cười bước ra, để lại một bóng lưng đầy ẩn ý.
Khi trở về phòng, A Cam đang ngồi bổ cam ăn, thấy ta liền nhíu mày hỏi: “Phu nhân, sao người về nhanh thế?”
Tâm trạng ta đang tốt nên cũng không thèm so đo chuyện lúc trước, chỉ tỉ tê hỏi han về tình hình của Giang Lâm.
Nghe rằng từ nhỏ y và tướng quân đã quen biết, tình nghĩa thanh mai trúc mã.
Sau này tướng quân ra tiền tuyến, còn Giang Lâm ở lại hoàng đô say mê chè chén hoa nguyệt.
Hiện tướng quân đã quay về, chàng bỗng ngoảnh đầu nhìn lại mới phát hiện ‘bạch nguyệt quang’ ngay đây, thế là lửa tình bùng cháy thiêu rụi tất cả.
Tình yêu thần tiên gì thế này, ta cảm động phát khóc mất.
A Cam chẳng hiểu lãng mạn, nàng nhìn ta mà nghiêm giọng: “Lần sau, nếu qua chỗ tướng quân thì người phải ở lại đó một canh giờ mới được về.”
Nếu không, ta sẽ qua bẩm với lão tướng quân rằng hai người chẳng hề viên phòng.”
Ta sợ đến rũ cả người.
Đến chiều, ta giả vờ tình cờ đi dạo quanh lầu nhỏ của tướng quân.
Quả nhiên phát hiện Giang Lâm đã tới, hai người vẫn như thường mà đóng chặt cửa phòng.
Ta đứng hồi lâu dưới lầu, rốt cuộc không cưỡng nổi tâm hồn hóng chuyện, bèn lén lút bước lên thang.
Núp tường nghe lén là không tốt, nhưng ta không dằn lòng nổi.
Rồi, ta nghe đoạn đối thoại như sau:
Giang Lâm dịu dàng nói: “Vậy… được chứ?”