Tẩu Tử Vừa Mới Gả Đến Nhà Ta
Chương 1
Tẩu tử vừa mới bước chân qua cửa liền đem đôi giày ta thêu cho huynh trưởng cắt nát.
“Ngươi chỉ là một nghĩa nữ, vội vàng thêu đồ cho tướng công của ta như thế là tính làm thiếp hay sao?”
Nghĩa mẫu lập tức giáng cho nàng ta một bạt tai, sau đó ngay lập tức quay sang nhìn ta, lấy lòng:
“Công chúa, người xem giờ ta đuổi nàng đi còn kịp không?”
1
Huynh trưởng và Bạch Sương từ nhỏ đã thân thiết như hình với bóng, đợi đến khi Bạch Sương cập kê, huynh ấy cũng thuận lý thành chương cưới nàng ta vào Thượng thư phủ.
Ta vì huynh trưởng mà cảm thấy vui mừng, bèn lấy ra kim tuyến hảo hạng từ tư khố, theo mẫu giày uyên ương đang thịnh hành nhất kinh thành mà tự tay thêu cho huynh trưởng và Bạch Sương mỗi người một đôi giày.
Huynh trưởng thành thân với phượng quan hà bào, mười dặm hồng trang, Bạch Sương chính thức trở thành tẩu tử của ta.
Ngày thứ hai sau đại hôn, khi Bạch Sương dâng trà cho mẫu thân xong, ta liền thân thiết tiến lên nắm tay nàng ta, muốn như thuở nhỏ tâm sự mấy lời riêng.
Thế nhưng Bạch Sương lại chau mày, lạnh lùng hất tay ta ra, còn khẽ cười khinh một tiếng:
“Bảo sao lại là một đứa có người sinh không có người dạy, đến lễ nghĩa kính tẩu tử mà ngươi cũng chẳng biết sao?”
Ta sững người, không hiểu vì sao Bạch Sương sau khi thành thân lại trở nên như vậy với ta.
Rõ ràng mấy ngày trước nàng ta còn thân thiết nắm tay ta, nói rằng sau khi nàng gả vào thì chúng ta là người một nhà.
Nghĩ tới nghĩ lui, ta hỏi:
“Có phải là tẩu tử không thích lễ vật mừng đại hôn mà ta dâng tặng?”
“Lễ vật? Ngươi nói tới đôi giày khiến ta buồn nôn kia sao?”
Bạch Sương hừ nhẹ một tiếng, quay đầu phân phó nha hoàn mấy câu, rất nhanh sau đó, nha hoàn liền mang do đôi giày ta thêu đến.
Kim tuyến thượng hạng dưới ánh dương phát ra ánh sáng rực rỡ lóa mắt, đôi uyên ương trên mặt giày dường như đang bay nhảy sống động.
Ta không hiểu nổi Bạch Sương còn có điều gì không hài lòng?
Bạch Sương đưa tay vuốt nhẹ đôi giày, khẽ “chậc chậc” hai tiếng:
“Thượng thư phủ thật chẳng bạc đãi ngươi, để một nghĩa nữ như ngươi dùng loại kim tuyến tốt đến vậy.”
“Thế nhưng ngươi lại báo đáp thế nào đây?”
“Ngươi đem đôi giày tự tay thêu tặng Triệu Ngọc rốt cuộc là có ý gì? Chẳng lẽ là đang vội vàng trèo lên làm thiếp?”
2
Tim ta phút chốc nghẹn lại, chỉ cảm thấy lời nói của nàng ta như một cái tát vào lòng tự tôn mình.
Ta được Thượng thư phủ nuôi lớn nên tất nhiên xem Triệu Ngọc như thân huynh trưởng của mình.
Sao Bạch Sương có thể nhìn ta bằng ánh mắt dơ bẩn như thế?
Ta hít sâu mấy hơi, đang định mở miệng thì Triệu Ngọc đã từ trong phòng bước ra.
“Những lời các ngươi vừa nói, ta đều đã nghe thấy cả.”
Ta ngẩng đầu nhìn về phía Triệu Ngọc, trong lòng dâng lên một tia hy vọng, mong hắn sẽ quở trách Bạch Sương vì những tâm tư hẹp hòi và ác ý đó.
Thế nhưng Triệu Ngọc lại đưa tay ôm lấy Bạch Sương, chau mày nhìn ta:
“Nguyệt Nhi, ta sớm đã hiểu rõ tâm tư của muội. Thế nhưng muội không những không biết hối cải, còn càng ngày càng quá đáng.”
“Trước đây ta thấy muội là một cô nhi bơ vơ không nơi nương tựa nên mới quan tâm nhiều hơn, chưa từng có chút tư tình nào.”
“Người ta để trong lòng từ đầu đến cuối chỉ có tẩu tử của muội mà thôi. Ta tuyệt đối sẽ không nạp thiếp. Còn về đôi giày kia, muội hãy cầm về đi.”
Tim ta như rơi xuống đáy vực, khó tin mà nhìn Triệu Ngọc.
Vị huynh trưởng mà ta luôn tôn kính, yêu mến lại có thể nhìn ta như vậy sao?
Bạch Sương đắc ý cười một tiếng, nàng ta kiễng chân hôn nhẹ lên mặt Triệu Ngọc rồi nhận lấy cây kéo từ tay nha hoàn.
“Ngươi có thể dùng loại kim tuyến tốt như thế, ai biết được trong mấy năm nay ngươi đã ngấm ngầm lấy được bao nhiêu lợi lộc từ Thượng thư phủ.”
“Kim tuyến không thuộc về ngươi, Triệu Ngọc không thuộc về ngươi, phủ Thượng thư này... càng không thuộc về ngươi.”
“Ta - vị tẩu tử danh chính ngôn thuận này - cũng nên dạy dỗ cho ngươi biết thế nào là bổn phận của một nữ nhi.”
Lời vừa dứt, mấy tiếng “xoẹt xoẹt” vang lên, đôi giày mà ta dốc hết tâm huyết, mất nửa tháng không ăn không ngủ để thêu đã hóa thành từng mảnh vụn dưới tay Bạch Sương.
Rồi Bạch Sương lại vung tay lên, những mảnh vải rách nát từ tay nàng ta rơi xuống như hoa rơi lả tả.
Ta ngơ ngác nhìn hết thảy, chỉ cảm thấy nực cười.
Năm xưa khi ta vừa chào đời, thầy bói nói mệnh ta bạc, trước khi cập kê không nên ở trong cung.
Khi ấy, Triệu thượng thư là người đầu tiên đứng ra tiếp nhận ta.
Phụ hoàng từng dặn rằng ta không cần đặt quá nhiều tình cảm vào Thượng thư phủ, bởi đợi ta đến tuổi cập kê thì người sẽ đón ta hồi cung, khôi phục thân phận công chúa.
Thế nhưng sau bao ngày tháng chung sống cùng nhau, ta đã xem họ như người thân, như gia đình thật sự.
Cho đến thời khắc này, ta mới hiểu ra…
Từ đầu đến cuối, huynh trưởng, tỷ muội gì đó chỉ là một giấc mộng ngốc nghếch do ta tự đơn phương mà thôi.
3
Ta hé miệng, dùng giọng nói khàn khàn mang theo vẻ châm chọc hỏi Bạch Sương:
“Ngươi đã cắt hỏng đôi giày nhưng e là vẫn chưa hả giận. Kế tiếp, có phải ngươi định đuổi ta ra khỏi phủ không?”
Bạch Sương bước tới, đưa tay bóp cằm ta, khẽ cười một tiếng:
“Sao lại thế được? Dù gì trên danh nghĩa ngươi vẫn là nghĩa nữ của Thượng thư phủ.”
“Ta vừa mới bước chân vào cửa, nếu lập tức đuổi ngươi đi thì chẳng phải khiến người ta nói ra nói vào sao?”
“Ngoài ra…”
Ánh mắt nàng ta chợt lóe lên:
“Ba tháng nữa là ngươi tới tuổi cập kê rồi. Ta sẽ vì ngươi mà sắp đặt một… mối… hôn… sự… thật… tốt.”
Mấy chữ sau gần như được nàng ta nghiến răng thốt ra, nghe thế nào cũng không thấy ý tốt.
Nghĩa phụ nghĩa mẫu phải xuất kinh ba tháng, họ hứa với ta rằng đến ngày ta làm lễ cập kê sẽ quay về và mang theo lễ vật.
Thế nhưng khi quyền quản gia vừa rơi vào tay Bạch Sương, chi phí ăn mặc của ta liền bị cắt giảm một nửa.
Nhưng tư khố của ta còn dư dả nên cũng chẳng thèm để tâm đến với mấy đồng phân lệ trong phủ.
Trước mặt người ngoài thì Bạch Sương tỏ ra thân thiết, sau lưng lại châm chọc, khiêu khích ta từng chút một.
Cứ như thể ta là con kiến mà nàng ta chỉ cần giơ tay ra liền có thể bóp chết.
Còn ba tháng nữa là ta sẽ rời khỏi nơi này, nàng ta muốn giở trò thì cứ giở, ta cũng lười so đo.
Cãi nhau công khai không được, Bạch Sương bèn âm thầm gây khó dễ.
Một bức lại một bức, tranh vẽ chân dung liên tục được đưa vào phòng ta.
Hôm nay là một lão viên ngoại mặt mũi dâm tà, tuổi quá lục tuần, ngày mai lại là một công tử thân thể suy nhược như sắp hết hơi.
Ta hoặc là làm kế thất, hoặc là ngoại thất, hoặc là thiếp.
Phải nói Bạch Sương cũng thật "có tâm", giữa chốn kinh thành nơi thanh niên tài tuấn khắp nơi, nàng ta vẫn có thể đào bới ra từng ấy dưa vẹo táo nứt.
4
Một ngày trước lễ cập kê, Bạch Sương cầm theo một bức họa đến gõ cửa phòng ta.
“Chẳng phải ngươi xem thường việc làm thiếp cho gia đình quyền quý hay sao? Được thôi, ta sẽ cho ngươi làm chính thê.”
“Nói trước… ngươi chớ có chê người ta nghèo khó đấy.”
Nói đoạn, nàng ta mở bức họa ra, ngay khi nhìn thấy, ta đã không nhịn được mà lập tức “ọe” một tiếng, chỗ điểm tâm vừa ăn phun thẳng lên váy Bạch Sương.
Quá xấu.
Bạch Sương thét lên một tiếng, nàng ta ghê tởm mà nhấc váy lên, sắc mặt lúc trắng lúc xanh.
“Đây là Vương Ma Tử bán bánh đầu chợ, thân cao chưa đầy năm thước, gần bốn mươi mà còn chưa cưới được thê tử. Ta thấy gả cho ngươi là vừa khéo!”
Ta lau sạch khóe miệng, nhàn nhạt đáp:
“Ta không đồng ý. Nếu tẩu thấy hợp thì vậy tự mình đi mà gả.”
Bạch Sương cười lạnh một tiếng:
“Lần này không tới lượt ngươi quyết định!”