Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
Mở Ứng Dụng Shopee để mở khóa toàn bộ chương truyện!
THÁI TỬ LÀ NGOẠI THẤT CỦA TA
Chương 6
Tạ Thính Hàn nghiêm túc gật đầu.
Ta yên tâm, tiện tay xé một mảnh vải, lót quanh cổ chân hắn để che đi cái khoá.
12
Những ngày sau đó, Tạ Thính Hàn quả thực ngoan ngoãn hơn nhiều.
Ta mỗi lần đến chỗ hắn đều được đấm lưng, bóp vai, xoa huyệt thái dương, thoải mái đến mức ngày nào ta cũng phải ghé qua.
Giờ thì ta đã hiểu vì sao hoàng đế triều trước lại mê mẩn mỹ nhân đến thế.
Hôm ấy, ta đến chỗ hắn sớm hơn thường lệ hai canh giờ.
Vừa định bước vào, lại nghe thấy tiếng động trong phòng, ta liền nhẹ nhàng bước lại gần, nhìn qua lớp giấy mỏng trên cửa sổ.
Cảnh tượng bên trong khiến ta sững sờ.
Một người mặc y phục ám vệ đang quỳ trước mặt Tạ Thính Hàn, trầm giọng nói:
"Thuộc hạ cứu giá chậm trễ, thỉnh Điện hạ trách phạt."
Cứu giá?
Hay thật...
Ta nheo mắt đầy nguy hiểm, cảm thấy giọng nói này có phần quen thuộc.
Khuôn mặt Tạ Thính Hàn thoáng hiện vẻ tức giận, lớn tiếng:
"Ai bảo ngươi tới giờ này?
Ngày mai cô được chuyển chính thất rồi!"
Ám vệ ngẩn ra, sau đó yếu ớt hỏi:
"Chuyển chính thất? Điện hạ, chuyện này rắc rối lắm sao?"
Tạ Thính Hàn nghiêm mặt:
"Ừ, đúng là rắc rối.
Nếu xử lý không tốt, chỉ e giang sơn khó vững, con cháu hoàng cung khó nối dõi.
Đối với quốc gia, đây là việc trọng đại để củng cố biên cương.
Còn với cô, đó là chuyện cả đời người!"
Ta đứng ngoài cửa: "..."
Ám vệ bị dọa đến cứng người, lắp bắp:
"Vậy... vậy thuộc hạ không làm Thẩm Bạch nữa, mong Điện hạ bảo trọng.
Ngoài ra, nương nương bảo thuộc hạ chuyển lời hỏi thăm ngài và thái tử phi..."
Nói chưa dứt, hắn đã vội lật người qua cửa sổ chạy mất.
Hóa ra là Thẩm Bạch?
Hắn là ám vệ của Tạ Thính Hàn?
Ta đẩy cửa bước vào, ánh mắt Tạ Thính Hàn trong thoáng chốc thay đổi.
Từ sắc bén chuyển sang dịu dàng, chỉ trong một giây.
Quả thực sâu không lường được, càng nhìn càng thấy khó đoán.
Phải làm sao đây...
Càng thích hắn hơn rồi.
Vừa thấy ta, Tạ Thính Hàn dường như đã đoán được mọi chuyện.
Hắn thở dài:
"A Yến, ta sai rồi."
Ta: "..."
"Cho nên, ngươi rõ ràng biết Thẩm Bạch là ám vệ của ngươi, vẫn cố ý diễn trò trước mặt ta?"
Tạ Thính Hàn vội vàng phủ nhận:
"Chuyện này ta thật không biết.
Thẩm Bạch là ám vệ của mẫu hậu, nghe nói hắn giỏi vẽ chân dung.
Có lẽ mẫu hậu tò mò không biết nàng trông như thế nào."
Ta: "..."
Chỉ hai câu nói ngắn ngủi khiến một nữ nhi luôn vui vẻ như ta cũng phải im lặng.
"A Yến, ta đã sai người về hoàng cung thỉnh phụ hoàng và mẫu hậu đến đây."
Tạ Thính Hàn bước đến gần ta.
Nhưng vừa đi được vài bước, xích vàng trên chân hắn giữ lại, hắn đành bình tĩnh cầm một cây kim bạc trên bàn, chỉ vài thao tác đã mở được khoá xích mà ta tốn bao công sức đặt làm.
Hắn ung dung tiếp tục tiến đến.
Nhưng điều khiến ta khó tin hơn chính là...
"Ngươi nói ai sẽ đến?
Bệ hạ và Hoàng hậu nương nương?
Cấm túc đã làm ngươi lú lẫn rồi sao?
Đừng nói trung cung không người sẽ gây hỗn loạn đến mức nào, mà ngay cả bệ hạ cũng không thể đồng ý.
Còn mẫu hậu, với tư cách là chủ hậu cung, nếu bà đi, mấy phi tần chắc chắn sẽ làm loạn. Bà làm sao có thể rời đi?"
Ta liếc Tạ Thính Hàn, giọng mang chút khinh thường:
"Có vẻ ngươi đọc thoại bản quá ít rồi."
Hắn mỉm cười:
"Phụ hoàng ta có một ảnh vệ, thường giả làm ông lúc ông vắng mặt.
Còn mẫu hậu ta, trong cung chỉ có mình bà là nữ nhân."
Ta nuốt nước bọt:
"Ngươi mau về cung đi, đừng ở lại dùng bữa tối nữa!"
Ta luống cuống đẩy cửa sổ, lớn tiếng gọi:
"Thẩm Bạch!"
Bên ngoài không có động tĩnh.
"Điện hạ nhà ngươi muốn gặp ngươi!"
Vẫn không có tiếng trả lời.
"Điện hạ nhà ngươi sắp chếc rồi!"
Vẫn không có phản ứng.
Ta nhẫn nhịn, cuối cùng gào lớn:
"Nếu ngươi không ra, ta sẽ cưỡng bức Tạ Thính Hàn ngay đây!"
"Khoan đã!"
Thẩm Bạch ngay lập tức xuất hiện trước mặt ta, hốt hoảng:
"Thiếu trại chủ, xin giữ lại điện hạ!"
Ta: "..."
Tạ Thính Hàn: "Ra ngoài."
Ta ngoan ngoãn quay người đi.
Tạ Thính Hàn:
"Ta nói Thẩm Bạch!"
Ta lập tức dừng chân, còn Thẩm Bạch chỉ tay vào mình, ngỡ ngàng:
"Là ta sao?"
Một lúc sau, hắn méo mặt:
"Thuộc hạ cáo lui."
Rồi biến mất.
Ta nhìn Tạ Thính Hàn, cười gượng:
"Hay là... ta giữ ngươi lại ăn tối xong hẵng đi?"
Hắn nhìn ta rất lâu, cuối cùng thở dài, bước đến gần, đưa tay xoa nhẹ dái tai ta:
"Quả thật ta còn một số chuyện cần xử lý ngay lập tức.
A Yến cứ yên tâm ở lại trại, đợi ta giải quyết xong sẽ quay lại tìm nàng.
Về chuyện phụ hoàng và mẫu hậu, nếu nàng không muốn họ đến lúc này, lần sau ta sẽ đưa họ tới."
Ta cảm nhận được tai mình nóng bừng, tim đập loạn nhịp, luống cuống nói:
"Ngươi lại bận rồi, bận nghiên cứu cách lấy lòng ta sao?"
Tạ Thính Hàn sững lại, sau đó mỉm cười:
"A Yến nói rất đúng."
Ta muốn độn thổ.
Cái miệng này của ta đúng là hại mình.
Ta nhắm mắt lại, nhưng khi mở ra thì đã không còn thấy hắn đâu nữa.
Hắn thật sự đi rồi.
Ta thở dài một tiếng.
Hỏng rồi, ta dường như thật sự thích hắn mất rồi.
Hắn vừa rời đi, ta đã bắt đầu nhớ.
13
Người biết chuyện này đầu tiên là mẫu thân ta, nhưng ta kể với bà theo phiên bản rằng hắn sẽ không bao giờ quay lại nữa.
Mẫu thân lập tức lo lắng, hỏi:
"Con còn đứng đó làm gì? Đuổi theo đi, mau đuổi theo!"
Ta thản nhiên lắc đầu, nói với bà rằng ta thật ra không thích hắn nhiều như vậy.
Mẫu thân cười khẩy, vẻ mặt đầy khinh thường:
"Con bé chếc tiệt, còn muốn giấu ta? Nhìn con bây giờ chẳng khác gì dáng vẻ sống dở chếc dở của ta ngày trước!"
Thưa mẹ, người nói thế này có hơi đường đột rồi đấy.
Nửa tháng sau, Tạ Thính Hàn cuối cùng cũng quay về.
Hắn vừa xuất hiện, ta đã hỏi ngay:
"Ngươi còn biết đường mà về sao? Ta suýt tưởng ngươi chếc ngoài đó rồi."
Tạ Thính Hàn nở nụ cười lấy lòng, chỉ tay về phía sau:
"Phụ hoàng và mẫu hậu cũng đến rồi."
Ta còn chưa kịp nói gì, đã thấy hoàng đế vội vã bước về phía ta.
Tim ta lập tức thắt lại.
Kết quả, hoàng đế đi đến cạnh ta thì khựng lại một chút, sau đó thẳng hướng tiến về phía... phụ thân ta vừa bước ra.
"Huynh Tần!"
Phụ thân ta nheo mắt nhìn hoàng đế, sau đó không chút nể nang mà lùi lại một bước:
"Ngươi là ai?"
Ta: "..."
Hoàng đế: "..."
"Hoàng thượng, Ngọc tướng quân và Trần thái y đến rồi."
Vị thị vệ bên cạnh hoàng đế nhắc nhở.
Phụ thân ta sững người:
"Hoàng thượng?"
Rồi ngay lập tức cúi người thi lễ:
"Tham kiến hoàng thượng!"