THÁM HOA GIẢ, PHU QUÂN THẬT
Chương 1
Sau mười năm đèn sách, cuối cùng ta cũng đỗ Thám hoa.
Hoàng đế ban hôn, lệnh ta cưới nhị tiểu thư nhà Thị lang, một nữ tử nổi danh hung hãn.
Nhưng ta là nữ nhân, làm sao có thể thành thân đây?
Đại tỷ hiến kế bảo ta khi gặp mặt liền cởi y phục, tự vạch trần thân phận để tiểu thư họ Đỗ biết được chân tướng mà chủ động từ hôn.
Tại một góc vắng vẻ trong hoa viên, ta e thẹn cởi áo.
Đỗ nhị tiểu thư lập tức phun máu mũi: “Khoan đã, huynh đệ, ngươi là nữ nhân sao?”
1
Khoa thi đình kết thúc, ta đỗ Thám hoa, vui mừng đến mức cười rộ không khép miệng.
Giữa một đám nam tử thân cao tám thước, thân hình cao sáu thước tám năm của ta đặc biệt nổi bật.
Lão hoàng đế phất tay mạnh mẽ, nụ cười từ ái nở đầy trên gương mặt: “Mạnh Khanh tính tình ôn nhu, trẫm ban hôn với nhị tiểu thư nhà Thị lang kết nên mối lương duyên trăm năm.”
Hiển nhiên, nụ cười trên mặt ta đã truyền sang hoàng đế.
Đỗ Hoài Vi, danh xưng Dạ Xoa chốn kinh thành có thể vung mười quyền đánh ngất một đại hán.
Tương truyền nàng dung mạo tựa Tây Thi, là tuyệt sắc mỹ nhân bậc nhất.
Chỉ tiếc vóc dáng cao lớn, sức mạnh kinh người, từng dùng tay không giết chết bạch hổ treo mắt trắng trong núi khiến đám công tử quyền quý kinh sợ, không ai dám cầu thân.
Nhìn ái nữ đã hai mươi xuân mà chưa xuất giá, Đỗ đại nhân dường như sốt ruột, năm nay quyết tâm “bảng hạ tróc tế”.
Nhà khác “tróc” chẳng qua là một lối nói ẩn dụ, còn Đỗ gia thì thật sự động thủ!
Tháng trước, sau khi bảng vàng yết tên, ta vừa ngẩng đầu tìm danh tự của mình thì bị gia đinh nhà họ Đỗ tóm lấy, nói rằng nhị tiểu thư nhà hắn đã chọn trúng ta, bắt ta nhất định phải viết ra bát tự.
Thầy tướng số xem mệnh ngay tại chỗ, nói ta cùng Đỗ tiểu thư lương duyên xứng hợp, trời sinh một đôi.
Thật nực cười, ta viết rõ ràng bát tự của tổ phụ đã mất từ lâu.
Việc hôn nhân truyền đến tai hoàng đế, một đạo thánh chỉ ban hôn liền kết thúc những ngày tháng an bình của ta.
Từ Kim Loan điện bước ra, chư vị tân khoa tiến sĩ ai nấy đều xuân phong đắc ý chỉ riêng ta mặt mày ủ rũ.
Tân khoa Trạng nguyên cùng Bảng nhãn dìu ta, cười đến kiêu ngạo: “Nhìn thân thể nhỏ nhắn của Mạnh huynh e là khó mà chịu nổi.”
“Ấy, lời này sai rồi, Mạnh huynh thân mềm thể yếu lại càng xứng với người cao lớn uy vũ.”
Trạng nguyên lộ ra ánh mắt mập mờ, liếc nhìn ta một vòng.
Tên này lúc còn học tại Quốc Tử Giám đã không đứng đắn, thường xuyên liếc mắt đưa tình với ta.
Ta nhón chân, cố gắng tạo hiệu ứng bảy thước: “Xem thường ai đó, cao lớn đến mấy cũng có thấy hoàng thượng ban hôn cho hai ngươi đâu!”
Nói thì nói vậy nhưng khi về nhà, ta liền nhào vào lòng đại tỷ nghẹn ngào kêu oan: “Ta và Đỗ nhị tiểu thư đều là nữ nhân, làm sao ta có thể thành thân đây?!”
2
Nhà ta gia cảnh bình thường, phụ thân làm thư lại trong phủ nha, mẫu thân ở nhà lo việc sinh nở nuôi dạy hài tử.
Sinh được bốn người, ba tỷ tỷ trước đều xinh đẹp đoan trang.
Khó khăn lắm mới có một nhi tử, lại là kẻ ngốc.
Phụ thân dù sao cũng là tú tài, vừa nhìn đã thấy không ổn.
Con trai bảo bối của ông sao có thể sống mờ mịt cả đời được?
Dù có nữ cải nam trang đi chăng nữa, chỉ cần một trong ba tỷ muội thi đỗ công danh thì để đệ đệ thay thế mà làm quan.
Còn đệ đệ chỉ cần biết viết tên, cầm được bút son khoanh tròn, vậy là đủ.
Làm quan dễ như trở bàn tay.
Từ khi khai tâm học chữ, ta đã là một nhân tài đọc sách, mượn danh Mạnh Tư Viễn mà đi thi suốt mười năm.
Kỳ thực, ta tên là Mạnh Đệ Lai.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, hoàng đế ban hôn cho Mạnh Tư Viễn thì liên quan gì đến Mạnh Đệ Lai ta?
Ba tỷ muội chúng ta như xem tuồng, mỗi người cầm một nắm hạt dưa, ngồi trên ghế đẩu vừa nhai rôm rả vừa xem phụ mẫu lo lắng.
Phụ thân vò đầu suốt một đêm đến mức vài sợi tóc bạc ít ỏi trên đầu cũng sắp bị nhổ sạch: “Hừm... mối hôn sự này phải nhận.”
Ông chắp tay sau lưng, chậm rãi đi qua đi lại, cái bụng tròn lồi hẳn ra phía trước, tỏ vẻ trầm tư: “Thiên kim của Thị lang đại nhân là người phương nào? Chưa bàn đến sính lễ phong phú, chỉ cần sau này nhờ nhạc phụ đại nhân giúp ta kiếm một chức quan, chắc chắn hắn sẽ không từ chối.”
Nói xong liền quay sang mẫu thân: “Chi Lan, nàng thấy sao?”
Mẫu thân mang gương mặt gầy gò tái nhợt, sắc diện hệt như khổ qua, vừa hé miệng đã lộ ra biểu cảm đắng chát: “Lão gia nói chí phải.”
Phụ mẫu cùng xác nhận, chứng minh kế sách này hoàn toàn khả thi.
Ta phủi vỏ hạt dưa, đứng dậy: “Người ta chọn là Thám hoa mà tướng mạo của Tứ đệ trông như kẻ ăn mày.”
Phụ thân không vui, lập tức cầm cây củi gõ lên đầu ta một cái: “Người lớn nói chuyện, tiểu hài tử bớt xen vào.”
Ta nhún vai, xòe tay: “Được thôi. Thánh chỉ sắp đến nhà, chẳng bao lâu nữa phải đến phủ Thị lang diện kiến. Các người cứ đưa Tứ đệ đi xem, xem nhị tiểu thư có chấm trúng hắn hay không.”
Phụ thân không hài lòng, lại gõ lên đầu ta một cái nữa: “Đi coi mắt thì con đi, đến ngày thành thân mới đổi sang đệ đệ bái đường.”
Lừa trên gạt dưới, thực sự cho rằng tội khi quân là trò đùa hay sao?
Tứ đệ ngốc nghếch ngồi bên cạnh vỗ tay bôm bốp, nước dãi chảy ròng ròng: “Mỹ nhân... mỹ nhân...”
Ôi chao, thiên kim của Thị lang dù khó thành thân đến đâu cũng không đáng phải chịu nỗi khổ này.
Ta nhất định phải phá hỏng hôn sự này bằng mọi giá.
3
Đại tỷ tìm ta thương lượng kế sách từ hôn, chưa nói được câu nào đã khóc sưng cả mắt.
“Đệ Lai, vốn dĩ muội phải làm quan, phải cưới thê tử xinh đẹp.”
Ta: ???
Là lúc để bàn về chuyện thê tử xinh đẹp sao?
Bây giờ là lúc suy tính về nữ cải nam trang đi thi, vi phạm thánh chỉ từ hôn và liệu cả nhà có bị chém đầu hay không thì đúng hơn.
Ta run lên, thần kinh trí tuệ của đại tỷ cuối cùng cũng vận hành đúng hướng.
“Không được, nữ nhân không thể cưới nữ nhân. Gạt người sẽ tổn hại âm đức, sau này muội không sinh được con trai thì thảm lắm!”
Đại tỷ bị phu gia hưu về nhà hai năm rồi, chỉ vì không thể sinh con.
Tâm nguyện lớn nhất của tỷ ấy là ta có thể sinh một nhi tử để không bị bỏ rơi, không bị chế giễu.
Lúc này nhị tỷ bước vào, cười tủm tỉm tiếp lời: “Nói thật ra còn đỡ hơn là hủy hoại cả đời của người ta.”
Nhị tỷ gả cho đồ tể, vừa dứt lời đã mở gói thịt kho tàu thơm lừng, chia cho ta và đại tỷ mỗi người một miếng.
Những năm qua phần lớn bổng lộc của phụ thân đều dùng để chữa bệnh điên cho Tứ đệ.
Ta và đại tỷ ở nhà không có thịt ăn, toàn dựa vào nhị tỷ chu cấp.
Nhị tỷ ngồi phịch xuống mép giường, cơ thể mập mạp rung rung: “Theo ta thấy, Đệ Lai cứ đi đi, tìm cơ hội gặp riêng nàng ta, cởi áo để lộ bộ ngực, người ta tự khắc hiểu.”
Đại tỷ ngẩng đôi mắt hoe đỏ: “Như vậy chẳng phải sẽ lộ chuyện Đệ Lai thay người đi thi sao?”
Nhị tỷ nghiến chặt quai hàm: “Muốn làm quan thì phải khám người nên lộ chuyện chỉ là chuyện sớm muộn.
Dù gì Đệ Lai cũng không thể làm quan, vậy thì ai cũng đừng mong có kết cục tốt.
Cứ để phụ thân tự mơ mộng chuyện làm quan đi!”
Không hổ là tỷ tỷ ngày nào cũng giết lợn, chẳng hề bận tâm sống chết của ai cả.
Ta gặm xong miếng thịt, lau miệng: “Được, cứ làm theo lời nhị tỷ.”
“Chỉ là...” Ta cúi đầu, bỗng dưng dâng lên một nỗi bi thương.
Nhiều năm quấn vải bó ngực lại chẳng có đủ đồ ăn, chỉ sợ dáng người gầy gò của ta không đạt được hiệu quả chấn động như nhị tỷ mong đợi.
“Ai nói không thể?”
Giọng nói lạnh lùng, ánh mắt tựa như mực loang lấp lánh tia sáng mơ hồ, tản ra hơi thở nguy hiểm của dã thú.
Bản năng khiến ta lùi về sau nhưng không ngờ ngoại bào bị mắc vào tảng đá, giật mạnh một cái liền rơi xuống.
Ta cúi xuống nhặt lên, chợt phát hiện dây buộc yếm đã sớm nới lỏng.
Sau lưng đột nhiên trống không, tim ta chợt đập mạnh.
Vội vàng đưa tay giữ lại nhưng không kịp, lớp vải đỏ thẫm trước ngực ta lập tức tuột xuống.
Giữa một trận luống cuống tay chân, cuối cùng thứ nào cũng không giữ được.