THÁM HOA GIẢ, PHU QUÂN THẬT

Chương 4



Toàn thân ta nổi da gà, lập tức ngả người về sau né tránh: “Đỗ tiểu thư, lần trước ta đã nói rõ rồi. Ta tên Mạnh Đệ Lai, là nữ nhân. Ta mượn danh đệ đệ đi thi Thám hoa, người được ban hôn là Mạnh Tư Viễn không phải ta.”

Đỗ Hoài Vi dường như không hiểu ta đang nói gì, chỉ nắm chặt bờ vai ta, ánh mắt ngập tràn tình ý.

Giọng nói của nàng trầm thấp, từ tính, tựa như cơn sóng khẽ gợn trên mặt biển: “Đệ Lai, tối nay ngươi thật đẹp.”

Khoan đã, câu này không phải lời mà tân lang nên nói sao?!

Ta vội vàng đứng dậy, chắp tay thi lễ: “Tiểu thư, hôn sự này dứt khoát không thể thành. Nếu nàng thực sự yêu thích, chi bằng chúng ta kết nghĩa tỷ muội đi?”

Đỗ Hoài Vi siết lấy cổ tay ta, vẻ mặt sầu thảm.

“Ngươi thực sự không thích ta chút nào sao?”

Vừa nói, hốc mắt đã đỏ, cánh mũi khẽ run, quay mặt đi sụt sịt.

Bộ dáng kia trông không khác gì góa phụ vừa mất chồng.

Ta bất giác mềm lòng, dịu giọng dỗ dành: “Đỗ tiểu thư, rốt cuộc nàng muốn ta làm thế nào đây?”

Không biết vì sao, ta rất sợ vị mỹ nhân cao tám thước này rơi lệ.

Nàng khẽ cười, xoay người lại, chậm rãi cởi y phục.

Dưới tấm màn đỏ, hương thơm nhè nhẹ lan tỏa, nàng nhẹ nhàng uốn eo, đôi vai trắng nõn hé lộ.

Bắp tay đột nhiên siết chặt, lộ ra hai khối cơ bắp cuồn cuộn có thể bóp chết ta trong một nốt nhạc.

Ta sực tỉnh, lập tức xoay người bỏ chạy.

Nào ngờ nàng đã mặc xong thường phục, đi thẳng đến cánh cửa bí mật.

“Đừng sợ, ta không ngủ với ngươi.”

“Phải đến thăm mẫu thân.”

11

Ta theo Đỗ Hoài Vi đi vào gian mật thất, liền nhìn thấy một nữ nhân tóc bạc hình dong tiều tụy, ôm lấy chiếc tã cũ, vừa nựng nịu vừa thủ thỉ.

“Ngoan nào, sao con cứ khóc mãi thế? Không khỏe ở đâu sao?”

Tấm tã lót quấn lấy một con búp bê sứ sứt mẻ.

Đỗ phu nhân nhẹ nhàng vỗ về, âu yếm hôn lên trán con búp bê.

Bỗng nhiên vẻ mặt bà thay đổi, mạnh tay ném con búp bê xuống đất: “Không đúng! Hoài Vi của ta mất rồi, lạnh ngắt, cứng đờ, bị chôn xuống đất rồi. Ngươi là yêu quái!”

Bà ôm đầu hét lên rồi đâm thẳng đầu vào vách tường bọc vải bông.

Trong phòng không có lấy một vật sắc nhọn, cũng chẳng có đồ gốm sứ dễ vỡ.

Có lẽ là sợ bà tự sát.

Nhìn thấy ta, Đỗ phu nhân đột nhiên lùi hai bước, ngẩn ra rồi chậm rãi tiến đến: “Hoài Vi! Con mới là Hoài Vi của ta.”

Bà không nói không rằng, ôm chầm lấy ta.

Hai gã gia đinh vội vàng xông lên định kéo bà ra nhưng bị bà đẩy mạnh, không ai có thể lại gần.

Bà ôm ta vào lòng, nước mắt rơi lã chã.

Ta ngây ngẩn một lúc lâu rồi quay sang nhìn Đỗ tiểu thư: “Hoài An, muội muội con gầy quá.”

Nàng chợt sững người, đáy mắt thoáng qua một tia bi thương.

Có vẻ như đã lâu lắm rồi không được nghe Đỗ phu nhân gọi cái tên này.

Nàng hít một hơi sâu, giọng nói vô cùng dịu dàng: “Nó kén ăn, không thích ăn thịt.”

Vừa nói, vừa nháy mắt với ta, ra hiệu phối hợp.

Lúc này ta mới nhìn kỹ, vị “Đỗ tiểu thư” trước mặt so với nữ tử bình thường quả thực cao lớn hơn nhiều.

Dù trang điểm đậm đến mấy cũng không giấu được nét cứng cỏi của nam nhân.

Người này chính là Đỗ công tử đã sớm được tuyên bố đã mất năm xưa chứ không phải Đỗ tiểu thư.

Hai mươi năm trước, Đỗ phu nhân sinh non một cặp song sinh, ca ca là Hoài An, muội muội là Hoài Vi.

Đến ngày đầy tháng, cả hai đều mắc bệnh đậu mùa.

Đỗ Hoài Vi thể chất yếu, chỉ sống được đến ngày thứ hai mươi tám.

Tuy nhiên, năm đó kinh thành không hề có dịch đậu mùa.

Mùa xuân năm ấy, trưởng công chúa Lạc Dương một lần tình cờ gặp Đỗ đại nhân trên phố cưỡi ngựa, liền si mê mà cầu xin hoàng thượng ban hôn, muốn lấy hắn làm chính thê.

Nhưng Đỗ đại nhân là Trạng nguyên, tiền đồ rộng mở nếu làm phò mã thì sẽ bị ràng buộc cả đời, không còn cơ hội thăng tiến.

Hoàng đế không đáp ứng hôn sự này, trưởng công chúa liền sinh lòng độc ác.

Nàng ta cố tình sai người mang đến Đỗ phủ những món đồ chơi của trẻ chết vì dịch bệnh khiến Đỗ Hoài Vi nhiễm bệnh mà chết.

Vì để xoa dịu nỗi đau mất con của Đỗ phu nhân, cũng để bảo vệ Đỗ Hoài An khỏi sự trả thù của trưởng công chúa, Đỗ đại nhân đành nói dối rằng con trai đã mất, chỉ còn lại con gái.

Thế nên, Đỗ công tử buộc phải sống dưới thân phận Đỗ tiểu thư suốt hai mươi năm qua.

“Hoài Vi, Hoài Vi!” Đỗ phu nhân liên tục gọi tên con gái.

Ta tựa vào lòng bà, lắng nghe nhịp tim gấp gáp và tiếng nức nở của bà.

Đôi mắt mờ đục vì năm tháng khóc thương giờ đây tràn đầy trìu mến.

Ta không nỡ phá vỡ giấc mộng đẹp này, liền vươn tay vuốt nhẹ gò má bà: “Ta đây.”

Đỗ phu nhân òa khóc, khóc đến khàn cả giọng.

Đêm đó, bà nhất quyết ôm ta ngủ.

Vậy nên, đêm tân hôn của ta—ta ngủ cùng mẹ chồng tương lai.

12

Từ đó, Đỗ phu nhân không còn phát điên làm tổn thương người khác nữa nhưng lại không thể rời xa ta.

Để cảm tạ công lao ta chăm sóc phu nhân, Đỗ đại nhân đồng ý vào cung cầu xin hoàng thượng xá miễn tội danh phá rối khoa cử của ta.

Nhưng Đỗ công tử lại chưa từng xuất hiện.

Hạ nhân nói hắn đang làm một nhiệm vụ quan trọng bên ngoài, vô cùng bận rộn.

Vị công tử được đồn đại là tuấn mỹ hơn cả Phan An kia, ta đến cả một lần cũng chưa từng thấy.

Trong đầu chỉ còn lại hình ảnh một nữ nhân trang điểm đậm, mặc y phục nữ nhân mà thôi.

Chớp mắt một cái, mùa đông đã đến, bệnh tình của Đỗ phu nhân dần ổn định nhưng trong nhà ta lại xảy ra chuyện.

Hôm đó, phụ thân đến cổng Đỗ phủ truyền lời: “Đại tỷ con bị thương hàn, sống chết đòi gặp con một lần.”

Tỷ ấy vốn đã có sức khỏe kém, nếu mắc thương hàn e rằng khó qua khỏi.

Ta không kịp thu dọn hành lý, chỉ vội vàng thay y phục rồi theo phụ thân về nhà.

Nhưng tìm khắp trong ngoài cũng không thấy bóng dáng đại tỷ đâu.

“Đại tỷ đâu?”

Mẫu thân bối rối siết chặt nửa vạt áo, ấp úng:

“Bị bán làm thiếp rồi...”

Vì chuyện thay người đi thi, phụ thân bị cách chức, trong nhà túng quẫn liền bán đại tỷ đi với giá tám lượng bạc.

Toàn thân ta chấn động, máu huyết sôi trào, lập tức chạy ra ngoài tìm tỷ ấy.

Nào ngờ từ đâu xuất hiện mấy quan binh, phản thủ khống chế ta, ép quỳ xuống đất.

Trước mặt ta là một phu nhân quý phái, trang sức đầy người, vẻ ngoài đoan trang quý khí.

Nhưng giữa trán bà ta lại lộ ra một tia oán độc như thể ta sinh ra đã nợ bà ta vậy.

Phụ thân lập tức quỳ xuống, mặt mày nịnh nọt: “Trưởng công chúa điện hạ, nữ nhi thứ ba của vi thần đã đưa đến.”

Người đến chính là trưởng công chúa Lạc Dương, muội muội ruột của đương kim thánh thượng, cũng là kẻ si mê Đỗ đại nhân năm xưa từng ra tay hại chết Đỗ Hoài Vi.

Bà ta khinh khỉnh liếc phụ thân, sau đó ra lệnh cho ma ma bên cạnh: “Đưa năm trăm lượng, tiễn bọn họ đi.”

Phụ thân không để lại một lời nào cho ta, kéo theo mẫu thân và tứ đệ rời đi, không ngoái đầu dù chỉ một lần.

Trưởng công chúa lập tức giam ta vào đại lao.

“Ngươi là người mà mẫu tử Đỗ gia yêu quý nhất. Giết ngươi, bọn chúng nhất định sẽ sống không bằng chết.”

Oan uổng quá!

Ta chỉ là người làm công trong Đỗ phủ, đóng giả Đỗ Hoài Vi để an ủi Đỗ phu nhân mà thôi.

Còn về phần Đỗ công tử, ta đến mặt mũi hắn còn chưa thấy nói gì đến chuyện trở thành người trong lòng của hắn.

Ta liều mạng biện bạch nhưng trưởng công chúa không thèm nghe, cuối cùng còn lạnh lùng bỏ lại một câu: “Ngươi nữ cải nam trang phá hoại khoa cử, hoàng thượng nhất định không dung tha.”

13

Trong đại lao, ta co ro ngồi ở góc tường, ôm gối nhìn ra ô cửa nhỏ trên trần, lặng lẽ quan sát những đám mây trôi qua.

Lòng ta tràn ngập nỗi bi thương.

Phụ mẫu hoàn toàn từ bỏ ta, thậm chí còn lợi dụng tình cảm tỷ muội để bẫy ta vào tròng.

Còn trưởng công chúa, đã biết quan hệ giữa ta và Đỗ gia tất nhiên sẽ không để ta sống sót.

Không rõ đã bao nhiêu ngày trôi qua, ta cũng chẳng biết từ khi nào trong lao có thêm một người nữa.

“Choang!”

Cửa lao mở ra, sau đó nặng nề khép lại.

Chương trước Chương tiếp
Loading...