Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
Mở Ứng Dụng Shopee để mở khóa toàn bộ chương truyện!
THÁM HOA GIẢ, PHU QUÂN THẬT
Chương 5
Một nam tử sải bước đi vào, ngồi xuống bên cạnh ta, giọng nói đầy kinh ngạc: “Đệ Lai, sao muội lại ở đây?”
Ta ngoảnh đầu lại, chẳng phải là đại ca thợ săn hay sao?
Nhìn thấy người quen, ta không kìm được mà nước mắt rơi lã chã.
Thợ săn đại ca vô cùng hiểu ý, chủ động nghiêng vai đến gần.
Ta tựa vào bờ ngực rắn chắc của hắn, càng khóc thảm thiết hơn: “Phụ mẫu ta tự chuốc lấy họa, đẩy ta ra gánh tội thay. Giờ ta mang trọng tội khi quân, chỉ sợ khó giữ được mạng…”
Ta thao thao bất tuyệt kể hết một tràng, hồi lâu mới sực nhớ mà hỏi hắn: “Đại ca, huynh phạm tội gì mà bị bắt vào đây?”
Hắn cười trầm, xoa đầu ta, nói gọn lỏn: “Chắc là vì đánh chết phụ thân muội.”
Hả?!
Không biết bằng cách nào, hắn lại lần ra tung tích của phụ mẫu ta, giữa đường xông ra đánh phụ thân ta gần chết rồi kéo về kinh thành.
14
Những giọt nước mắt tức tưởi lăn dài trên má ta.
Trước kia, ta đúng là không biết nhìn người, cứ chê hắn xấu.
Thợ săn đại ca đưa cho ta một chiếc khăn tay, nhẹ nhàng lau nước mắt cho ta.
Ta nhìn kỹ, hóa ra chiếc khăn này vốn là của ta.
Đường kim mũi chỉ thô kệch, thêu một cành mai sáp, do bị giặt nhiều lần nên sợi chỉ đã sờn hết.
Ta không nhớ mình đã làm rơi nó ở đâu, không ngờ lại được hắn nhặt về.
Thợ săn đại ca luôn xuất hiện vào lúc ta gặp nguy nan nhất, trong lòng ta bỗng trào dâng một cảm giác cảm động khó tả: “Đại ca, huynh là người tốt. Nhưng người tốt không cần phải vì ta mà gánh tội giết người, ta không trả nổi ân tình này.”
“Trả được.”
Hắn tựa đầu vào vách tường, thản nhiên nói:
“Làm thê tử của ta là được.”
“Huynh nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của à?” Ta vừa khóc vừa nấc lên.
Hắn cười lớn, ôm lấy bờ vai ta: “Ngốc ạ, đã nói là báo thù giúp muội thì ta cũng chẳng cần muội trả lại.”
Ta “ô ô” một tiếng, khóc đến miệng cũng méo xệch: “Huynh dùng đạo đức để trói buộc ta!”
“Được được được, tất cả đều là lỗi của ta.”
Hắn vừa cười vừa run râu, trông như một quả bóng bị xì hơi.
Nước mắt ta vừa chảy ra một chút, hắn đã lập tức lau ngay, ánh mắt chăm chú không rời, sợ ta có chút bất ổn mà hắn không phát hiện ra, cứ như một đại phu đang chẩn bệnh vậy.
15
Trưởng công chúa đích thân đến đại lao thẩm vấn ta, còn mang theo chứng cứ việc ta nữ cải nam trang đi thi.
Để không liên lụy đến thầy trò bằng hữu, ta thừa nhận từng chuyện một.
Duy chỉ có tội danh lừa gạt hôn nhân là ta nhất quyết không nhận.
Bà ta nổi giận, sai người dâng lên hai tờ cung trạng có dấu tay của phụ mẫu ta.
Trên giấy trắng mực đen ghi rõ ta khi quân phạm thượng, biết rõ bản thân là nữ tử nhưng vẫn ép cưới dân nữ.
Ta tỏ vẻ oan ức: “Trưởng công chúa điện hạ, ta đã là nữ nhân thì dùng cái gì mà chiếm đoạt ai chứ?”
Ngay sau đó, phía sau vang lên một tràng cười giễu cợt.
Trưởng công chúa giận dữ chỉ tay về phía ấy:
“Là ai?!”
Thợ săn đại ca từ đống rơm đứng dậy, vươn vai một cái.
“Nàng có phu quân rồi.”
Thế là ta bỗng dưng có thêm một tội danh—”bỏ vợ cưới thêm”, hay còn gọi là trọng hôn.
Trưởng công chúa khinh miệt hừ một tiếng:
“Ngươi bao che thê tử phạm tội cũng đáng chịu chung tội danh.”
Không ngờ, thợ săn đại ca lại bắt đầu tranh luận với bà ta về luật pháp và tội danh.
Hắn lôi từng điều khoản trong hình luật ra dẫn chứng, rồi lại nói về sự phát triển của pháp chế từ thời Xuân Thu cho đến đương triều.
Tóm lại, chính là hắn không có tội, mà ta cũng không có tội.
16
Trưởng công chúa tức giận bỏ đi nhưng chưa đầy hai ngày lại quay lại.
“Mạnh Đệ Lai, ngươi nghĩ bản cung không biết chuyện giữa ngươi và Đỗ Hoài An sao?”
Bà ta đi qua đi lại trước bụi gai, giọng điệu đầy khinh miệt: “Hắn căn bản chưa chết, bao năm nay vẫn sống sung sướng dưới thân phận Đỗ Hoài Vi, thậm chí còn cùng ngươi kết thành phu thê thật sự.”
Dừng lại ngay!
Để bảo vệ danh tiết, ta lập tức phủ nhận chuyện phu thê.
Trưởng công chúa hiển nhiên không tin, chỉ tay vào bụng ta, nghiến răng: “Vậy còn cái bụng của ngươi là thế nào?”
Rõ ràng là vu oan!
Bụng ta to lên chẳng qua là do đồ ăn ở phủ Thị lang quá tốt mà thôi.
Ta xoa bụng, mặt không đổi sắc, tim không loạn nhịp: “Trong này toàn là trí tuệ, không phải hài nhi.”
Trưởng công chúa ngã phịch xuống ghế, ngực phập phồng kịch liệt, ánh mắt nhìn ta hệt như nhìn con kiến dưới chân.
Trước mặt con kiến, bà ta thoải mái khoe khoang chiến tích năm xưa: “Sinh con thì có gì đáng tự hào?! Nếu không phải ả tiện nhân kia giở trò, bản cung và Đỗ lang sớm đã có hài nhi rồi.”
“May mà ả ta mạng lớn, giữ được con trai. Nhưng ả điên rồi, mãi mãi không thể sánh với ta.”
Nói xong, bà ta bật cười một mình, son phấn khô nứt để lộ gương mặt tiều tụy già cỗi.
Trưởng công chúa đến nay vẫn chưa thành thân, mỗi ngày đều dùng sữa người rửa mặt, còn ăn cả canh hầm với huyết thai.
Bất cứ phương thuốc nào có thể giữ gìn nhan sắc, bà ta đều thử qua, chỉ mong Đỗ đại nhân hồi tâm chuyển ý.
Ta liếc bà ta một cái, chậm rãi nói: “Trưởng công chúa dung mạo vô song, hẳn là Đỗ đại nhân vô cùng yêu quý người nhỉ?”
Như một ngòi dẫn lửa, cơn giận của bà ta lập tức bùng nổ.
Trưởng công chúa túm lấy bụi gai, điên cuồng lay động: “To gan! Bản cung và Đỗ lang tâm đầu ý hợp, không đến lượt ngươi nói lời gièm pha!”
Ta nhân cơ hội thêm dầu vào lửa: “Xin hỏi trưởng công chúa, có thể ban cho ta một món đồ đã nhiễm khí xấu của bệnh đậu mùa không? Giống như cách người từng dùng để hại chết thiên kim nhà họ Đỗ năm đó ấy.”
Trưởng công chúa ngửa đầu cười lớn, cứ thế tuôn ra hết tội lỗi năm xưa—
Bà ta đã ra tay sát hại đôi song sinh nhà họ Đỗ thế nào, đã hối lộ ngự y tráo đổi phương thuốc của Đỗ phu nhân ra sao, khiến bệnh điên của bà ấy ngày càng trầm trọng.
Thậm chí, bà ta còn lợi dụng yến tiệc trong cung để hạ xuân dược cho Đỗ đại nhân…
Mang danh nghĩa tình yêu, hủy hoại cả một gia đình, đó chính là sự sỉ nhục lớn nhất đối với thứ gọi là “chân tình”.
Thấy ta lặng thinh không đáp, trưởng công chúa cảm thấy bị sỉ nhục.
“Tiện nhân lớn mật! Ngày mai bản cung sẽ bẩm báo hoàng huynh trị ngươi tội đại bất kính!”
Lời vừa dứt, bên phòng bên cạnh vang lên một giọng nói uể oải: “Ai gọi trẫm đó?”
17
Thì ra hoàng thượng và Đỗ đại nhân đang đánh cờ ngay gian bên cạnh, đã đánh mấy ngày liền.
Hôm trước, nhị tỷ hối lộ cai ngục đưa thịt cho ta, ta đã lén nhìn thoáng qua.
Vị hoàng đế đương triều này vốn nổi tiếng phong lưu, say mê tửu sắc, nam nữ đều không chê.
Ngài thường giả trang thành ngư phủ, lão nông, thương nhân, lang thang khắp phố phường để gọi là “thị sát dân tình”.
Đỗ đại nhân đi theo bên cạnh dường như đã chán ngán lắm rồi.
Giờ đây, nghe trưởng công chúa chính miệng thừa nhận tội lỗi năm xưa, hoàng thượng liền quay sang nhìn Đỗ đại nhân, vẻ mặt đầy áy náy: “Muội muội của trẫm đúng là có chút ngang ngược, may mà ái khanh bao dung.”
“Trẫm không để khanh chịu thiệt đâu, thăng quan cho khanh nhé?”
“Thế này đi, phong khanh làm Lại bộ Thượng thư kiêm Nội các Thủ phụ, thấy sao?”
“Đừng giận mà, ngay cả chuyện con dâu khanh nữ cải nam trang đi thi, trẫm cũng giúp khanh ém nhẹm rồi.”
“Hay là… trẫm giúp khanh sưởi giường nhé?”
Hoàng thượng thao thao bất tuyệt, khiến đầu ta ong ong cả lên.
Hai huynh muội này đều say mê Đỗ đại nhân, không phải hoàng gia có hơi quá phóng túng sao?
“Khụ khụ—”
Đỗ đại nhân lập tức đỏ bừng mặt, vội vã khom người: “Xin hoàng thượng tự trọng.”
Hoàng thượng bĩu môi: “Ái khanh cái gì cũng tốt, chỉ là quá nghiêm túc, chẳng thú vị gì cả.”
Nói rồi, ngài nheo một mắt nhìn về phía ta trong nhà lao: “Trẫm vốn muốn ngươi dốc sức vì triều đình vài năm nữa, ai ngờ lại bị vạch trần nhanh như vậy. Sau này đừng nói ngươi là môn sinh của hoàng đế, mất mặt chết đi được!”
Mãi sau này ta mới biết, việc ta có thể nữ cải nam trang thi đỗ Thám hoa thật ra chỉ là may mắn.
Hoàng thượng vốn định đùa vui, muốn xem nữ nhân có thể thi đến trình độ nào nên mới đặc cách cho ta tham gia khoa cử.
Khi nghe tin trưởng công chúa bắt ta, hoàng thượng liền muốn bán cho Đỗ gia một ân tình bèn tìm lý do chính đáng để bắt bà ta về, bù đắp lại những oan khuất của Đỗ gia năm đó.