THÁM HOA GIẢ, PHU QUÂN THẬT

Chương 6



Cuộc gặp gỡ trong đại lao lần này chính là do hoàng thượng cố ý sắp đặt.

Lúc này, đám ám vệ lập tức xông lên chuẩn bị áp giải trưởng công chúa về cung.

Bà ta đột nhiên vùng ra, quỳ xuống đất không chịu đứng dậy: “Tất cả đều do tiện nhân Mạnh Đệ Lai này hãm hại ta! Nàng ta sớm đã thành thân với Đỗ Hoài An, vậy mà lại gian díu với tên lang bạt này, không thể bỏ qua!”

Hoàng thượng đã đi được một đoạn, nghe vậy lập tức quay lại, dựng thẳng tai hóng hớt.

“Ai là lang bạt? Dung mạo thế nào?”

Thợ săn đại ca chậm rãi bước lên, từng chút từng chút tháo bỏ râu giả, mặt nạ da người.

Ngay sau đó, một công tử tuấn tú thanh nhã lộ ra từ trong lớp vỏ thô kệch kia.

Khí chất hiên ngang, dáng vẻ kiêu ngạo bẩm sinh.

Ta trừng lớn mắt, không thể tin nổi: “Âu Tuấn?”

Sao lại là Trạng nguyên năm nay?

Sao lại là người từng học cùng ta ở Quốc Tử Giám?!

18

Âu Tuấn gỡ bỏ toàn bộ lớp hóa trang, lộ ra gương mặt tuấn tú trắng trẻo.

“Chúng ta dù sao cũng là đồng môn, thay đổi một chút mà ngươi đã không nhận ra rồi?”

Chẳng trách khi còn học ở Quốc Tử Giám hắn cứ nhìn ta chằm chằm với ánh mắt lấp lánh, hẳn là đã sớm đoán ra thân phận nữ nhi của ta.

Thật ra cũng không thể trách hắn, trời sinh đôi mắt hoa đào, đến nhìn chó cũng dịu dàng sâu lắng.

Ngẫm lại, Âu Tuấn cũng không tệ lắm.

Lúc học hành, ta vì dáng vóc nhỏ bé mà luôn bị ghẻ lạnh khi chơi xúc cúc, không ai muốn chung đội với ta.

Hắn liền chủ động kéo ta cùng đội, rồi dẫn cả đội đánh bại tất cả những kẻ khác.

Chẳng lẽ ngay từ lúc đó đã có mưu đồ bất chính rồi sao?!

Hừ, giả làm thợ săn ra tay cứu giúp ta hết lần này đến lần khác, có phải muốn diễn một màn anh hùng cứu mỹ nhân, nhân cơ hội khiến ta động lòng không?

Ta càng nghĩ càng tức, hai má phồng lên đầy giận dỗi.

Âu Tuấn nhịn cười, vén áo quỳ xuống trước mặt hoàng thượng: “Thánh minh không ai hơn hoàng thượng. Mạnh Đệ Lai thay người đi thi kỳ thực là bị gia đình bức bách, xin hoàng thượng khoan hồng xử nhẹ.”

“Còn về chuyện lừa hôn, lừa sắc… vẫn chưa thành công.”

Ta: ???

Nói cứ như thể có người muốn giở trò với tên đại hán giả nữ kia vậy!

Hoàng thượng nghe vậy, sờ cằm trầm tư, sắc mặt nghiêm nghị.

“Ngươi ra sức bảo vệ nàng quả là tình ý sâu đậm. Vậy trẫm… ừm, trẫm ban hôn cho hai người ngay tại chỗ.”

Trạng nguyên cưới Thám hoa?

Đây là kịch bản của thoại bản nam phong* nào vậy?!

(*Nam phong: Văn hóa yêu đương giữa nam nhân thời cổ.)

Ta vội vàng dập đầu: “Không được đâu, hoàng thượng! Ta vẫn còn hôn ước với công tử… tiểu thư nhà họ Đỗ.”

Hoàng thượng nghiêng đầu cười, giơ ngón tay chỉ về phía Đỗ đại nhân: “Đỗ ái khanh, chuyện nhà khanh trẫm không tiện can thiệp đâu nhé.”

Nói xong, hắn vung tay áo bỏ đi.

Đỗ đại nhân chắp tay hành lễ, tiễn hoàng thượng rời đi, sau đó quay lại nhìn về phía nhà lao, lạnh lùng quát khẽ: “Hoài An, còn đứng đó làm gì, chưa đủ mất mặt sao?!”

“Vừa là tuyển phu dưới bảng vàng, vừa cầu hoàng thượng ban hôn rồi lại làm ầm lên đòi từ hôn.”

“Mặt mũi của ta đã bị ngươi làm mất sạch rồi, còn không mau đưa tức phụ của ngươi đi!”

Nam nhân bên cạnh ta cung kính cúi người, giọng điệu nghiêm trang: “Phụ thân dạy phải, nhi tử từ nay về sau chắc chắn sẽ cẩn trọng lời nói việc làm.”

Ta chớp chớp mắt, đếm trên đầu ngón tay mối quan hệ giữa các nhân vật.

Hắn là đại ca thợ săn.

Hắn là Âu Tuấn.

Hắn đồng thời cũng là Đỗ Hoài An.

Nói cách khác, hắn đã lướt qua cả thế giới của ta.

Trong đầu ta chứa đầy Tứ thư Ngũ kinh nhưng giờ đây cũng quay cuồng dữ dội—

Bình thường nữ nhân một đời chỉ gả cho một trượng phu, còn ta thì có tận ba—

Một trạng nguyên phong quang đắc ý, một đại hán giả nữ mỹ miều, một thợ săn có vết đao ghê gớm.

Có vẻ như… ta hời rồi.

19

Từ nhỏ, Đỗ Hoài An đã có hai thân phận.

Ở nhà, hắn mặc nữ trang đóng giả Đỗ nhị tiểu thư Hoài Vi.

Ra ngoài, hắn theo họ mẫu thân đổi thành Âu Tuấn, lấy danh nghĩa dưỡng tử của cữu cữu để tham gia khoa cử, dấn thân vào quan lộ.

“Xin lỗi, ta đã lừa ngươi. Nếu ngươi không thích ta, hôn sự này không cần miễn cưỡng.”

Âu Tuấn cắt ngang dòng suy nghĩ của ta.

Hắn nhíu mày, đôi môi mỏng mím chặt, cằm căng cứng, hai tay không biết để đâu đành liên tục lau lên vạt áo, trong ánh mắt vừa mong chờ vừa lộ vẻ dè dặt lấy lòng.

Dáng vẻ này đúng là khiến người ta không nỡ nhẫn tâm.

Ta chợt nảy ra ý xấu, nghiêng đầu đánh giá hắn từ trên xuống dưới: “Muốn ta gật đầu cũng không khó nhưng ba dáng vẻ kia ta đã nhìn chán rồi, thử giả thành tiểu quan xem sao? Kiểu nửa buông tóc đen, để lộ một mảng ngực ấy.”

Sau đó, ta không vội thành thân mà mở nhiều tiệm bán phấn son trong kinh thành, thuê nữ tử trông coi.

Những cửa tiệm này đồng thời cũng là nữ học quán giúp nữ nhân vừa kiếm được tiền, vừa học chữ nghĩa.

Hoàng thượng thường triệu ta vào cung hỏi chuyện chính sự, nhân tiện dò la thói quen sinh hoạt của Đỗ đại nhân.

Phải nói thật, huynh muội nhà họ đúng là rất si mê những người nho nhã.

Phụ thân ta vì tội khi quân mà bị đày đi biên cương lao dịch.

Nhị tỷ bán hết gia sản, lập tức chuộc đại tỷ về.

Ta đưa toàn bộ tiền riêng cho hai tỷ muội  giúp họ mở tiệm bán thịt lớn nhất kinh thành.

Còn trưởng công chúa Lạc Dương thì bị giam lỏng trong cung, không được bước chân ra ngoài.

Hoàng đế đã già, cả đời chẳng làm được bao nhiêu chuyện ra hồn, chỉ lo quan văn võ tướng tạo phản.

Giam trưởng công chúa chẳng qua là để bảo toàn tính mạng cho bà ta.

Bên ngoài, người muốn giết bà ta quá nhiều.

Đỗ đại nhân là người đứng đầu danh sách.

Trưởng công chúa quen thói ngang ngược, không chịu nổi cảnh bị cấm túc thành ra hóa điên.

Cũng có lời đồn rằng, trong phấn son bà ta dùng có kẻ hạ độc, khiến dung nhan bị hủy hoại, từ đó phát điên.

Chẳng bao lâu, Đỗ đại nhân tìm một cái cớ để Đỗ Hoài Vi “bệnh” mà chết.

Còn ta, Mạnh Đệ Lai, không còn là người nhà họ Mạnh cũng chẳng phải vì đệ đệ mà tồn tại.

Đỗ gia nhận ta làm dưỡng nữ, đổi họ thành Đỗ.

Nhưng cái tên mới lại khiến ta bực bội.

Khó khăn lắm mới thoát khỏi chữ “Đệ”, có thể làm chính mình thật sự.

Vậy mà Âu Tuấn lại tự tiện đặt tên cho ta là “Đỗ Bảo Bối”, nói ta là bảo bối của Đỗ gia, lại càng là bảo bối của hắn.

Từ đó, cả nhà chẳng ai gọi ta bằng đại danh nữa, suốt ngày “Bảo Bối” này, “Bảo Bối” nọ.

Phu nhân Bảo Bối, tẩu tử Bảo Bối, chủ nhân Bảo Bối…

Thật là mất hết thể thống, chẳng còn chút nào văn nhã!

20

Là Đỗ Bảo Bối, ta thành thân với biểu ca Âu Tuấn, trở thành phu thê thật sự.

Không biết có phải nhờ hỷ sự hay không hay do nguyên nhân nào khác mà Đỗ phu nhân dần dần hồi phục thần trí, nhận ra phu quân và nhi tử của mình.

Chỉ có điều, đôi lúc bà vẫn lẫn lộn giữa ta và Đỗ Hoài Vi.

Mỗi lần như vậy, bà liền xách gậy đứng trước cửa phòng, không cho “nghiệt chướng trái luân thường” kia bước vào ngủ chung với ta.

Nhiều năm sau, ta rốt cuộc không nhịn được mà hỏi Âu Tuấn: “Lúc ở Quốc Tử Giám, huynh làm sao phát hiện ta nữ cải nam trang?”

Hắn trở mình, ôm lấy ta, hai mắt nhắm nghiền, giọng khàn khàn buồn ngủ: “Không phát hiện.”

“Lúc ấy ta cứ tưởng mình nhiễm thói đoạn tụ, suýt nữa phát điên vì giằng xé nội tâm.”

“Về sau nghĩ thông rồi, dù có cắt tay áo cũng nhất định phải ở bên ngươi.”

“Cho đến hôm đó, trong động đá ở hoa viên, nhìn thấy ngươi…”

Quá khứ lật lại, ta vừa thẹn vừa tức, thừa cơ lật áo trong của hắn, báo thù bằng cách vươn tay sờ loạn: “Nào, để ta xem của huynh.”

Bốn bề yên ắng, dưới mái hiên, hoa nguyệt quý tỏa hương thoang thoảng, thỉnh thoảng vang lên tiếng côn trùng rả rích.

Lại một mùa hè nữa.

Mỹ nhân trong lòng ngủ say mà trên người hắn lại đang mặc chiếc áo lót thêu mai sáp.

Ta nhìn đến xuất thần, lòng như phiêu du tận chín tầng trời.

Cả đời này, ta quả thực đã chơi hơi lớn rồi.

(Toàn văn hoàn) - Một follow, một like, một bình luận, một đánh giá là niềm động lực to lớn đối với team Góc nhỏ của Ngưu. Cảm ơn các bạn rất nhiều vì đã đồng hành!

Chương trước
Loading...