Tháng Năm Ấy, Chúng Ta Lạc Mất Nhau

Chương 1



Khi mang thai được năm tháng, tôi tình cờ nhận cuộc gọi của chồng.

Đầu dây bên kia vang lên giọng nói non nớt của một bé gái: "Ba ơi, khi nào ba đến thăm tụi con? Con và mẹ nhớ ba lắm!"

1

Khi điện thoại reo lên, Giang Việt Sinh đang rửa hoa quả trong bếp.

Tôi ôm gối tựa ngồi trên sofa xem chương trình giải trí, thấy cuộc gọi đến thì tiện tay bắt máy.

Tôi còn chưa kịp lên tiếng, đầu dây bên kia đã vang lên giọng nói non nớt mà xa lạ của một đứa trẻ: “Ba ơi, khi nào ba đến thăm tụi con? Con và mẹ nhớ ba lắm!”

Đứa bé bên kia không được hồi đáp lại gọi thêm vài tiếng ngọt ngào: “Ba? Ba có đó không?”

Tôi vẫn im lặng.

Sau đó lại có thêm một giọng nữ vang lên: “Duyệt Duyệt, con đang nói chuyện với ai thế?”

Giọng cô bé hơi hoảng loạn: “Không với ai hết ạ.”

Sau đó là tiếng dập máy lạnh lùng.

Tôi nhìn lướt qua màn hình điện thoại, ghi chú hiển thị “Tổng giám đốc Đặng”.

Lòng tôi trĩu nặng.

Tôi lặng lẽ xóa đoạn trò chuyện vừa rồi đi.

Tôi siết chặt lấy điện thoại.

Nếu không vì có ghi chú, tôi chắc chắn sẽ nghĩ đó là ai đó gọi nhầm.

Nhưng trực giác của phụ nữ mách bảo tôi, “Tổng giám đốc Đặng” này có quan hệ không đơn giản với Giang Việt Sinh.

Thỉnh thoảng, những lần anh ấy nói tăng ca đều là do người tên “Tổng giám đốc Đặng” này gọi tới.

Tôi nhìn về phía người đàn ông đang đeo tạp dề trong bếp, cảm thấy hô hấp dần trở nên khó khăn.

Tôi đặt lại điện thoại vào vị trí cũ, cố gắng điều chỉnh cảm xúc.

Giang Việt Sinh rất chu đáo, bày đĩa hoa quả đã rửa sạch, cắt gọn gàng trước mặt tôi rồi ngồi xuống bên cạnh, dịu dàng xoa bụng bầu năm tháng của tôi.

“Á Ý, em nghĩ nên đặt tên gì cho con thì hợp?”

Tôi nhìn anh không chớp mắt.

Dịu dàng, nhã nhặn, chu đáo – đó là những lời khen mà tôi nghe nhiều nhất về anh.

Nhưng một cuộc điện thoại vừa rồi khiến tôi không thể không tự hỏi, liệu mối quan hệ này có phải chỉ là sự đơn phương của riêng tôi?

Tôi vẫn giữ nụ cười đúng mực như trước: “Giờ đặt tên thì có hơi sớm đấy, con trai hay con gái còn chưa biết mà.”

Giang Việt Sinh đút cho tôi một miếng xoài, giọng nói tràn đầy yêu thương: “Vậy thì mỗi bên chọn một cái tên, dù là trai hay gái, miễn là em sinh ra thì anh đều yêu.”

Tôi ôm lấy mớ cảm xúc hỗn loạn trong lòng, tự an ủi mình: có lẽ thật sự là gọi nhầm.

Có thể cô bé đó là con của “Tổng giám đốc Đặng”.

Tôi vừa định nói thì điện thoại của Giang Việt Sinh lại đổ chuông.

Tôi liếc nhìn, vẫn là “Tổng giám đốc Đặng”.

Giang Việt Sinh bình thản bắt máy, giọng điệu nhẹ nhàng: “Có chuyện gì sao?”

Không rõ bên kia nói gì, chỉ nghe loáng thoáng giọng trẻ con phấn khích truyền đến.

Giang Việt Sinh liếc tôi một cái, cúi xuống hôn nhẹ lên môi tôi rồi cầm theo điếu thuốc ra ban công.

Một tay cầm điện thoại, tay kia kẹp điếu thuốc đã châm lửa, làn khói nhẹ lượn lên theo từng hơi anh rít.

Anh nói gì đó qua điện thoại rồi lại nhìn tôi.

Ánh mắt ấy chất chứa cảm xúc khó đoán, toàn thân toát lên vẻ trầm tĩnh mà u uẩn.

Điếu thuốc còn chưa cháy hết, anh đứng lặng ngoài ban công thêm một lúc rồi mới quay lại.

Từ khi tôi mang thai, anh rất ít hút thuốc.

Điều đó càng khiến tôi thêm bất an.

Tôi rất muốn nói với anh: “Đừng đi, lúc này em cần anh.”

Chỉ cần anh ở lại, tôi sẽ tin rằng tất cả chỉ là hiểu lầm.

Nhưng Giang Việt Sinh ngập ngừng một lát rồi mở lời: “Á Ý, Tổng giám đốc Đặng – đối tác hợp tác có hẹn anh bàn chuyện dự án, anh đi một lát, tối anh mua bánh ngọt em thích nhất nhé.”

Tôi không hiểu nổi cảm xúc trong mắt anh.

Lòng tôi thì rối bời đến tột độ.

Tay đang nắm lấy vạt áo anh cũng dần buông lơi.

Tôi gượng gạo nói: “Ừ, vậy anh đi đi.”

Giang Việt Sinh chỉ nhẹ nhàng xoa đầu tôi, cầm chìa khóa xe rồi rời đi.

Cánh cửa vừa đóng lại, căn nhà rộng lớn chỉ còn lại một mình tôi.

Tôi trở về phòng, ghi lại số điện thoại khi nãy rồi thuê người tra định vị.

Tiền bỏ ra đủ nhiều thì hiệu quả cũng rất nhanh.

Chỉ trong buổi chiều, đối phương đã gửi tôi địa chỉ.

Bên cạnh một trường tiểu học danh tiếng.

Khu nhà đó là khu học khu nổi tiếng, dù có tiền cũng chưa chắc mua được.

Có thể thấy, Giang Việt Sinh đã đầu tư không ít vào người đó.

Tôi nhìn chằm chằm vào địa chỉ, một mình lái xe đến nơi.

Có lẽ vì đang mang thai, hoặc có lẽ tôi không muốn chấp nhận sự thật nên lái xe rất chậm.

Chuyện gì đến cũng sẽ đến.

Tôi dừng xe trước cổng khu nhà, đang phân vân không biết họ ở tòa nào thì chợt nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.

Anh dắt tay một bé gái đáng yêu, đi bên cạnh là một người phụ nữ dáng người mảnh khảnh.

Hai người họ cư xử rất bình thường, không có hành động nào quá thân mật.

Nhưng tim tôi vẫn co thắt dữ dội.

Tôi nhìn cô bé nũng nịu với Giang Việt Sinh, anh cúi xuống bế cô bé, bé gái lập tức thơm lên má anh một cái.

Con bé trông khoảng ba, bốn tuổi.

Tôi cúi đầu nhìn cái bụng nhô cao của mình.

Tôi và Giang Việt Sinh mới cưới được 8 năm.

Mà đứa con riêng của anh đã lớn thế rồi.

Nỗi đau như xé toạc linh hồn, mọi cảm xúc vỡ òa thành nỗi bi thương không tên.

Tôi nhìn vào gương chiếu hậu, mái tóc rối bời cùng làn da sạm đi vì thai kỳ – trông tôi như già đi cả chục tuổi.

Tôi nhìn về phía ba người họ, đứng từ xa không rõ biểu cảm của Giang Việt Sinh nhưng những tràng cười đứt quãng vọng lại khiến tôi biết, giờ phút này anh đang hạnh phúc.

Tôi dõi theo gia đình nhỏ ấy rất lâu rồi lấy điện thoại gọi cho Giang Việt Sinh.

Một lúc sau anh mới bắt máy.

Tôi thấy người phụ nữ kia bế bé gái từ tay anh rồi dắt con đi dọc phố ăn quà vặt.

Còn Giang Việt Sinh thì tìm chỗ vắng để nghe máy.

Cổ họng tôi như bị nghẹn lại, giọng khàn đặc: “Khi nào anh về?”

Giọng Giang Việt Sinh vang lên bên tai, nhã nhặn như thường: “Vợ à, chắc tối anh mới về được, bánh ngọt đặt rồi, chút nữa sẽ giao tới nhà, em ăn trước rồi đợi anh nhé.”

Giọng điệu chẳng có gì khác thường.

Nếu Giang Việt Sinh không phản bội, sao phải lừa dối tôi?

Chỉ một cuộc điện thoại, tôi đã hoàn toàn tuyệt vọng.

Không thể tiếp tục tự lừa mình dối người.

Hoàng hôn phủ lên thành phố, ngoài xe người qua lại đông đúc, náo nhiệt.

Trong xe không bật điều hòa, cái lạnh len lỏi khắp người tôi.

Có lẽ con trong bụng cảm nhận được cảm xúc của mẹ, bắt đầu quẫy đạp trong bụng.

Chương tiếp
Loading...